Đôi lúc tôi nhớ cậu ta khủng khiếp, như lúc này đây. Ngay từ lần gặp cậu ấy ở sân ga cũ, trong đầu tôi đã lóe lên suy nghĩ, cậu ấy là một phần của cuộc đời mình. Nhưng tôi đã lạc cậu ấy.
Tôi chưa từng biết tên cậu ấy là gì, chẳng biết cậu ấy ở
đâu và cũng mù mờ tất tần tật những thông tin khác. Thứ duy nhất tôi có về cậu ấy
là khoảnh khắc trông thấy dáng người dong dỏng cao đứng tựa lưng vào tường giữa
ga tàu điện cũ. Cậu ấy đeo đôi mắt kính gọng đen, tóc vuốt ngược. Gương mặt cậu
điển trai và mang nét trầm tĩnh.
Lẽ ra tôi nên đến tìm cách tiếp cận cậu ấy ngay khoảnh khắc
đó. Tôi đã không làm vậy. Tôi không nghĩ điều mình dự định làm là một việc đúng
đắn. Có thể cậu ấy đã có người yêu rồi? Có lẽ cậu ấy là một người theo chủ
nghĩa độc thân? Thậm chí, cậu ấy có thể chẳng thích tôi, một kẻ xa lạ ngoài ba
mươi vật vờ với thứ cảm xúc ngộ nghĩnh lần đầu bắt gặp trong đời.
Tôi đã bỏ qua khoảnh khắc ấy và nghĩ rằng thứ cảm xúc này sẽ
chóng qua. Nhưng không, thứ cảm xúc kì lạ này dằn vặt tôi ngày này sang ngày
khác. Cậu ấy xuất hiện cả trong giấc mơ khiến tim tôi không khỏi đập từng hồi
khi tỉnh giấc. Cậu ấy là ai vậy? Tôi phải làm thế nào để gặp lại cậu ấy đây?
Nhưng chẳng phải tôi đã gửi quả tim mình ở cánh rừng đơn độc
rồi ư? Tại sao tôi lại có thể rung động khi thậm chí tim tôi chẳng còn nằm ở ngực
phải?
Tuổi trẻ của tôi đã bước qua rất nhiều sắc thái buồn. Nếu
ai đó nghĩ rằng nỗi buồn chỉ có b-u-ồ-n thì kẻ đó vẫn chưa thấu hiểu hết sâu thẳm
bản thân mình. Những nỗi tổn thương đi dài qua năm tháng, ăn mòn thời gian và
khi chợt nhận ra mình đã ở cột mốc thất vọng lấn lướt mọi thứ. Tôi quyết định
mình sẽ đơn độc.
Phải, tôi nghĩ mình nên đơn độc.
Tôi sẽ mang trái tim mình gửi vào khu rừng đơn độc. Nơi những
kẻ chán chường yêu đương, không còn gượng dậy nổi sau những mất mát vẫn hay tìm
đến. Họ đến đó, trao gửi trái tim mình vào đất và không bao giờ còn rung cảm được
với bất kì ai khác.
Tôi đã làm điều đó. Mang trái tim mình đến khu rừng đơn độc giữa một chiều gió lạnh run. Bầu trời hôm ấy có vẻ nhiều mây hơn hẳn mọi ngày. Từng cơn gió thốc ngược áo khoác, tạt cả mớ bụi mù vào mặt tôi
Lối đi vào rừng đơn độc đã ở trước mắt. Nơi đây hẳn không dành cho ai yếu bóng vía. Nhưng chúng tôi, bao gồm tôi và những người đã gửi trái tim vào nơi đây còn gì mà sợ hãi. Nỗi đau, nỗi thất vọng đã ăn sâu vào từng tế bào, chạy khắp cơ thể. Nỗi tổn thương đó có thể vật đổ mọi thứ, kể cả nỗi sợ
Đúng, chúng tôi chẳng sợ gì cả, chỉ sợ tổn thương thêm lần nữa. Cuộc đời vốn dĩ quá dài đối với những kẻ như chúng tôi. Những kẻ luôn đau đáu điều gì đó trong tim mà đôi lúc chẳng thể nói ra bằng lời. Ngôn ngữ của chúng tôi là nước mắt. Mà chết tiệt thay, tôi lại không thể rơi một giọt nước mắt nào khi đau đớn. Vì thế, cảm giác kinh khủng ấy càng bám rễ, khiến tôi đau đớn hơn cả những kẻ đáng thương khác. Nói sao cho đúng nhỉ? Tôi là kẻ đáng thương trong những kẻ đáng thương.
Có lẽ vì tôi có trái tim bên phải chăng?
Đúng, có thể vì tôi không giống người khác. Tôi có trái tim
bên phải.
Chắc hẳn bạn rất thắc mắc, không hiểu tại sao chúng tôi lại
có thể gửi tim mình vào một khu rừng rồi quay trở lại cuộc sống thường ngày mà
không hề hấn gì? Vì chúng tôi là một nhóm người đặc biệt. Từ lúc sinh ra, chúng
tôi đã mang trái tim bên phải. Và trái tim của chúng tôi bằng đất. Vâng, bạn
không nghe nhầm đâu. Trái tim của chúng tôi bằng đất. Chúng tôi có thể sống khi
tách rời tim mình. Khu rừng đơn độc đó là một món quà, cũng là sự trừng phạt
dành cho chúng tôi.
Như đã nói, tôi gửi quả tim mình vào khu rừng đơn độc để
chấm dứt nỗ đau dai dẳng. Tôi chẳng còn muốn yêu thương thêm một ai. Hay chẳng
còn đủ can đảm nữa.
Chuyện đó trôi qua chưa bao lâu, vậy mà giờ đây tôi lại
đang bần thần trước một kẻ xa lạ. Thứ gì đã kích thích cảm xúc của tôi? Nếu quả
tim của tôi không ở trong lồng ngực bên phải thì lí do tôi rung cảm là do đâu?
*
Đã hai năm trôi qua!
Ngôi nhà tôi ở là một nơi nhỏ hẹp. Đó là căn nhà gỗ nằm ở
vùng hẻo lánh ít người quan tâm đến. Chẳng ai muốn đến ở tại vùng đất buồn chán
này. Ngoại trừ tôi, một gã ngoài ba mươi chỉ muốn cuộc sống đơn giản không ồn
ào.
Tôi thường thức giấc trước khi ánh mặt trời ló dạng. Tôi sẽ thiền trước ô cửa sổ hướng đông. Ô cửa sổ chưa bao giờ được mở ra. Tôi không thích ánh sáng chiếm hữu ngôi nhà gỗ nhỏ bé của mình. Tôi yêu thiên nhiên nhưng chưa bao giờ yêu ánh mặt trời. Trở lại việc ngồi thiền, tôi muốn bản thân mình được tái tạo nguồn năng lượng mới bằng sự tĩnh lặng
Sự tĩnh lặng trong tâm hồn đâu dễ mà có. Thỉnh thoảng, tôi cũng bị phân tâm bởi tiếng lào xào của gió, tiếng hót chào buổi sáng của bầy sẻ hay tiếng mưa lộp độp đầu hè. Nhưng đó đã là thói quen tôi không thể lơ là.
Sau thời gian ngồi thiền, tôi sẽ nhấm nháp một ít bánh ngọt cùng trà ấm, khoan khoái đưa mắt nhìn khắp căn nhà nhỏ ấm cúng. Không biết từ bao lâu rồi, tôi đã không còn muốn bản thân giao tiếp với một ai. Kẻ tôi muốn giao tiếp duy nhất chính là sự tĩnh lặng. Chúng tôi là đôi bạn rất thân và chẳng bao giờ làm tổn hại đến nhau dù chỉ là cảm xúc.
Công việc thường ngày của tôi đa phần là tĩnh lặng. Mọi sinh hoạt đều trầm lặng, dù thỉnh thoảng cũng có vài âm thanh được phát ra như lúc tôi cọ rửa ấm trà hay lấy mứt từ lọ thủy tinh xếp thành hàng trên kệ bếp.
Đến chiều, khi mặt trời đã dừng ngọn giáo ánh sáng oi bức. Tôi thay bộ trang phục mình yêu thích, tản bộ theo lối mòn duy nhất để hòa mình vào thiên nhiên. Trên con đường mòn ấy tôi thấy mọi thứ thật đẹp. Thiên nhiên không trầm tĩnh. Dĩ nhiên, điều đó không phải bàn cãi. Nhưng thiên nhiên có ngôn ngữ riêng khiến cho dù âm thanh lạo xạo, ồn ào đến đâu cũng được quy về cảm giác xoa dịu. Kể từ lúc tôi chẳng còn thiết tha náo nhiệt, ngôn ngữ thiên nhiên là thứ tôi luôn muốn tìm kiếm mỗi ngày. Nó xoa dịu tâm hồn tôi, ve vuốt gương mặt tôi và thỉnh thoảng còn cho tôi cảm giác nồng nàn ủi an.
Nhiều người bảo tôi là gã rồ. Vâng, tôi là gã rồ chứ còn xê dịch đi đâu nữa. Tôi là một gã rồ bình yên trong tĩnh lặng.
Bất giác chiều hôm nay tôi linh cảm có điều gì đó khác lạ. Rõ ràng cũng đoạn đường quen, con suối róc rách, tán cây xanh mướt mỗi ngày. Nhưng hôm nay cho tôi cảm giác khác lạ lắm. Khi đã dạo quanh một vòng trong cánh rừng đơn độc, tôi chợt nhận ra điều khác lạ ấy là gì. Đó chính là một quả tim mới được đặt trong hốc cây Sồi già.
Một trái tim bằng đất vẫn còn đang đập thoi thóp.
*
Bên ngoài trời đã phủ lớp màn tối đen. Đêm nay trời không
le lói ánh sao nào. Mùa mưa đang đến gần lắm rồi.
Tôi vừa dọn rửa xong mớ chén trên giá gỗ. Dù cuộc sống chỉ
lủi thủi một mình, nhưng tôi vẫn ưa nếp sống ngăn nắp. Tôi không muốn mớ chén
dĩa bẩn xếp chồng một góc. Vì thế mỗi ngày, tôi đều hoàn tất công việc dọn rửa
trước khi khép lại ngày cũ bằng việc nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ngay lúc này đây, tôi đang hướng tầm nhìn về chiếc bàn gỗ.
Trên đó có một trái tim bằng đất vẫn đang thoi thóp thở. Tôi bước đến gần nhìn
trái tim ấy khẽ mỉm cười.
“Lại một kẻ ngốc muốn từ bỏ trái tim.” Tôi tự nghĩ trong đầu.
Gọi kẻ để lại trái tim kia là kẻ ngốc có gì quá đáng không?
Nếu lời đó phát ra từ một kẻ ngốc khác thì câu chuyện ấy sẽ chẳng có gì để bàn
cãi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, tâm tưởng bắt đầu xoay
chuyển ngẫm nghĩ về thời gian. Tôi đã ở đây được hai năm kể từ ngày gửi trái
tim mình vào khu rừng đơn độc. Tôi chọn một cuộc sống mới trong ngôi nhà ở bìa
rừng đơn độc.
Bạn sẽ tự hỏi tôi ở đây để làm gì ư? Chắc chắn tôi có lí do
riêng mình. Đây không phải khu rừng tự sát để chúng ta lo lắng khi nghĩ về những
cánh rừng bí ẩn. Đối với tôi, cánh rừng này, khung cảnh này là bạn.
Một người bạn sẽ không đời nào làm tôi đau buồn. Trừ khi
tôi tự gây cho bản thân mình cảm giác khủng khiếp ấy.
Ngày đã quá dài rồi, ngủ đi thôi. Tôi cất gọn trái tim vào
chiếc hộp gỗ, đóng nắp lại thật nhẹ nhàng và tắt đèn.
Giữa màn đêm tĩnh mịch, âm thanh trái tim đang thở đều đều
từng nhịp.
*
Sáng hôm sau trời mưa nhè nhẹ nhưng cũng đủ làm bầu trời ủ
rũ xanh xao như gương mặt một người đang trong cơn bệnh hoành hành. Tôi đứng
trước khu vườn nhỏ trồng rất nhiều loại hoa li ti và cả Rosemary. Tôi thích
Rosemary vì mùi hương của nó có thể đánh thức mọi giác quan con người khi ngửi
vào, dù rằng giống cây này tính cách khá ẩm ương như cô tiểu thư vốn được nuông
chiều trong đũa vàng, chén bạc.
Tôi đứng thẳng người, hai tay chắp phía sau, mắt nhìn vào từng
sợi nước buông thõng rơi mình từ trên mái nhà. Mỗi khi cơn mưa kéo đến, cảnh vật
sẽ được lãng mạn hóa đến mức nhạy cảm. Điều đó giống như việc bạn được xem một
cuốn phim lãng mạn, ngập tràn yêu thương xen lẫn nước mắt. Cảm giác trong lòng
tôi bừng bừng cuồn cuộn, khiến tâm trí không sao tĩnh lặng được. Điều đó giống
gì nhỉ? Ừ có lẽ giống cảm giác một mầm cây đang cố sức quật vỡ lớp vỏ hạt để
vươn mình lên trước nắng.
Bất giác tôi lại nghĩ về chiếc hộp đặt trên bàn. Chiếc hộp
vẫn yên vị ở đó từ lúc tối. Đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy một trái tim bằng
đất đập thình thịch. Đã hai năm trôi qua, tôi đã gìn giữ biết bao nhiêu trái
tim của những kẻ chọn đơn độc. Vì sao tôi chọn công việc kì lạ này ư? Nếu bạn hỏi
tôi như thế, tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào. Có lẽ vì tôi muốn như vậy.
Dù rằng trái tim tôi cũng không còn nằm trong lồng ngực
phải, nhưng tôi không thể chịu được cảm giác khi nghĩ đến trái tim thoi thóp của
những kẻ vất bỏ chúng trong khu rừng đơn độc. Vì thế cứ đến mỗi buổi chiều, khi
ánh mặt trời gay gắt qua đi, tôi sẽ tản bộ vào khu rừng, tìm kiếm trái tim bị bỏ
lại. Sau đó tôi sẽ bảo quản cẩn thận chúng trong chiếc hộp gỗ do chính tay tôi
gọt đẽo và cất trái tim ấy vào nơi an toàn, không quên kèm mảnh giấy chú thích
ngày tháng năm cùng địa điểm tìm thấy. Tôi hi vọng, khi một ai đó nghĩ lại, họ
sẽ tìm đến tôi để nhận trái tim nguyên vẹn trở về.
Chỉ tiếc là hai năm trôi qua, chưa từng ai quay lại tìm kiếm
trái tim mình. Họ đã vất bỏ tim như một vật thừa mứa.
Mưa vẫn chưa vơi mà có phần nặng hạt hơn. Tôi quay vào nhà,
tiếp tục công việc đẽo mảnh gỗ nhặt được hôm qua thành chiếc hộp. Trong những
ngày mưa gió thế này, có chăng đây là công việc hợp lí nhất. Tôi tin rằng, chẳng
kẻ nào dám bước vào rừng đơn độc vào thời điểm này cả. Vì thế, tôi có thể an
tâm hoàn thành chiếc hộp thật tỉ mỉ.
Mưa dứt hẳn vào chiều
hôm ấy. Mặt trời cố xòe ra thứ ánh sáng yếu ớt cuối ngày như để thỏa lòng sau một
ngày công cốc chờ đợi trong những áng mây mù.
Tôi bước thong dong theo lối mòn, trên tay cầm cẩn thận chiếc
hộp chứa trái tim lúc này vẫn thình thịch thở.
“Nghe thật dễ chịu.” Tôi nhủ thầm.
Đây là trái tim hiếm hoi tôi cảm thấy thanh âm nghe thật ấm
áp. Có chăng người vất bỏ trái tim này cũng thật sự ấm áp như trái tim của
mình. Đây chắc hẳn là trái tim của một thanh niên. Với kinh nghiệm của mình,
tôi chắc chắn điều đó. Tim phụ nữ thường nghe trong trẻo, nhẹ nhàng và nhiều thổn
thức. Tim đàn ông lại thình thịch mạnh mẽ, dứt khoát rõ ràng từng nhịp. Tôi gọi
đó là ngôn ngữ giới tính của một trái tim.
Con đường xuyên vào lòng khu rừng vẫn ngoằn ngoèo như mọi
ngày. Mùi ẩm ướt hòa quyện cùng cỏ cây vừa ngây ngấy vừa tạo cảm giác thích
thú. Có chăng chỉ những kẻ ưa cuộc sống thinh lặng như tôi mới có cảm giác này?
Suy nghĩ của tôi đột ngột bị ngắt quãng. Trước mắt tôi là một
dáng người dong dỏng cao đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chân tôi chầm chậm tiến đến một cách cẩn trọng, vô tình giẫm
phải một quả sồi khô. Tiếng động phát ra đã nhắm thẳng vào tai dáng người lạ mặt.
Dáng người ấy quay lại nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, khu rừng như đang dịch chuyển thật
nhanh, dù rằng cả hai chúng tôi vẫn bất động tại chỗ.
Chính là cậu ấy. Đối mắt ấy, gương mặt ấy, cả sự lạnh lùng ấy
đang hiển hiện ngay trước mặt tôi. Phải chăng tôi đang trong một giấc mơ quá giấc?
Tiếng quả tim trong hộp dường như đập thình thịch mạnh hơn.
*
Ngôi nhà nhỏ về đêm
như một con đom đóm cô độc tỏa sáng lập lòe giữa bao la thiên nhiên phủ màn đen
kịt. Ngôi nhà hôm nay vẫn tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến nỗi dù có thêm sự xuất hiện
của một người mới thì tiếng côn trùng vẫn in hằn một cách sâu đậm trong không
khí không phút giây ngừng nghỉ.
Tôi bước ra từ nhà bếp. Gọi là nhà bếp, thực chất ngôi nhà
chỉ là một khối hình hộp nhỏ không được phân chia bằng vách. Không gian nhỏ đến
mức từ bếp ăn chỉ mất vài bước chân là ra đến hiên. Tay tôi đặt cốc nước lọc
trước mặt cậu ấy. Đến tận lúc này, tôi vẫn không thể nhớ ra lí do vì sao cậu ấy
xuất hiện trong thế giới nhỏ bé của mình. Kí ức tôi dừng lại ở hình ảnh chúng
tôi nhìn nhau. Và chỉ có thế.
Hai năm đã trôi qua kể từ lần tôi trông thấy cậu ở ga tàu
cũ. Cậu ấy vẫn như thế không thay đổi gì. À, mà có thay đổi chứ. Gương mặt cậu
trầm ngâm hơn cả hình ảnh còn lại trong kí ức tôi.
Chúng tôi im lặng chẳng nói điều gì. Phải chăng lúc này, nếu
tôi đặt ra thật nhiều câu hỏi vì sự xuất hiện của cậu ấy trong rừng đơn độc thì
hẳn tôi chỉ là một gã tò mò không hơn không kém. Nhưng tôi tò mò thật. Tôi có
hàng tá câu hỏi muốn nôn ra ngay lúc này. Vì sao lại nôn ra? Vì nôn là trạng
thái bạn không kiểm soát được. Bạn không mấy yêu thích cảm giác khó chịu ấy
nhưng không thể nào tránh khỏi nếu không muốn bụng mãi trương phình.
Mưa lại rơi xuống. Từ vài hạt nhẹ nhàng, dần dần đập ầm ĩ
vào mái nhà lấn át cả tiếng côn trùng ngoài kia. Cậu ấy tay cầm cốc nước, chẳng
nói gì. Đôi mắt cậu nhìn xa xăm vào khoảng không như đang tìm kiếm điều gì đó.
Đây phải chăng là một cuộc gặp định mệnh? Tôi không chắc.
Thời gian đã trôi qua thật nhanh, lần lượt xóa đi từng vết kí ức của tôi. Nhưng
trừ phần kí ức về cậu ấy. Tim tôi chẳng còn nhưng sự thổn thức vẫn còn đó. Ngay
lúc này đây, tôi thật tâm không biết biểu hiện thế nào. Vì thế tôi giả vờ bình
tĩnh, hơi xa cách nhưng đôi mắt không ngơi liếc nhìn về phía cậu ấy.
Cuộc đời này thật sự là một chuỗi những câu đố. Khi bạn
nghĩ đáp án là thế này, ngay lập tức bánh xe số phận sẽ có cách xoay chuyển bất
ngờ theo hướng khác. Điều này làm tôi nhớ về lá bài Wheel of Fortune trong bài
Tarot. Vậy ngay lúc này đây, câu đố của tôi hẳn là cậu ấy rồi.
“Tình yêu phải chăng là thứ kì lạ nhất trên đời này?” Cậu ấy
lên tiếng. Giọng nói trầm ấm ấy như một lời sấm truyền có thể xuyên thủng cả vùng
đất thinh lặng đã tồn tại suốt nhiều năm nay.
“Tình yêu bao giờ mà chẳng kì lạ. Nếu tình yêu không kì lạ,
nó đã chẳng khiến bao kẻ muốn vất bỏ trái tim mình trong rừng.” Tôi đáp lại, giọng
cố gắng kìm sao cho vấn đề không quá nghiêm trọng.
“Tôi đã từng nghĩ tôi hiểu tình yêu là gì. Cho đến một ngày
tôi nhận ra, thứ tôi theo đuổi suốt ngần ấy năm thực chất không phải là tình
yêu.”
“Và thế là cậu thất vọng đến mức muốn vứt bỏ trái tim mình
trong khu rừng đơn độc?”
“Không hiểu vì sao tôi lại muốn quay lại tìm trái tim của
mình. Có thứ gì đó khiến chân tôi phải hướng đi vào rừng tìm lại nó.”
“Cậu là người duy nhất muốn tìm lại trái tim mình sau khi vứt
bỏ.” Tôi đưa cốc nước nên miệng uống một ngụm nhưng khi chợt nhận ra ánh mắt cậu
ấy đang nhìn, ngụm nước dường như hóa thạch mắc kẹt trong cổ họng.
“Thứ bị vứt bỏ nhưng anh lại nhặt chúng?”
“Khi yêu một ai nhiệt thành, dù nỗi đau có làm cậu gục ngã
thì trái tim vẫn không hề có tội. Sứ mệnh của trái tim là thổn thức. Chúng
không xứng đáng bị vứt bỏ như rác thải.”
“Nếu trái tim rời khỏi lồng ngực, liệu có sự rung cảm nào
ngoại lệ sau đó không?”
Tôi không đáp lời cậu ấy, hay đúng hơn chẳng thể đáp lời.
Đó cũng là câu hỏi tôi tự đặt ra ngần ấy thời gian. Tôi đã từ bỏ trái tim của
mình và khi tôi gặp cậu lần đầu ở ga tàu cũ, tôi vẫn không thể trở nên vô cảm.
Đó không phải cảm giác thình thịch rộn ràng nơi lồng ngực, mà nó ấm nóng, chạy
khắp huyết quản và chi phối dây thần kinh của tôi. Dĩ nhiên, tôi không thể trả
lời câu hỏi của cậu ấy được.
Không gian im lặng đã dần quay trở lại. Tôi nhón gót khẽ
khàng tiến về chiếc tủ gỗ, nơi dành để chứa chăn mền dự trữ. Tiếng cửa gỗ rít
lên như lời thông báo tôi chưa bao giờ mở nó ra suốt ngần ấy năm.
Tôi đưa tay vào trong, kéo mớ chăn cuộn tròn trong gối. Mũi
tôi ngửi nhanh như chuyên gia mùi hương đang tìm cảm giác bất ổn sau khi pha chế
ra loại nước hoa mới. Tôi gật đầu như một dấu hiệu cho biết, chăn gối không có
mùi ẩm mốc. Tôi quay sang phía cậu ấy với suy nghĩ cố gắng khẽ khàng nhất có thể
như sợ câu hỏi khó được lặp lại lần nữa.
Tôi khựng lại. Có thứ gì đó mềm, ẩm ướt chạm vào môi tôi. Cảm
giác đó tương tự khi lưỡi chạm vào quả ngọt đầu mùa. Có chút kì lạ, có chút run
rẩy, có chúng vương vấn.
Cậu ấy đang hôn tôi ư? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi như bức
tượng thạch cao đứng giữa hồ phun nước không chút cử động. Mắt tôi mở to. Khó
có thể nói được thứ cảm xúc lúc này là ngỡ ngàng hay hạnh phúc. Tim tôi không
thể đập thình thình. Nhưng dòng điện nhè nhẹ từ lưỡi cậu ấy đang truyền đi, thấm
nhuần sâu vào từng lớp tế bào cho dù vi mô nhất.
Cậu ấy đang muốn giải một câu đố. Rằng người đã vứt bỏ trái
tim khi hôn sẽ như thế nào ư?
Gượm đã nào. Có tiếng thình thịch phát ra đâu đó trong
phòng xen lẫn tiếng mưa đã dịu hẳn và tiếng côn trùng rả rích.
*
Mùa hè tự lúc nào đã ập đến thật nhanh, ngay cả khi mặt trời
chưa kịp hé tia nắng nào thì không khí oi nồng đã xâm chiếm khắp ngôi nhà gỗ nhỏ.
Sau khoảng không im ắng, quy chuẩn như một vị thiền sư trong buổi thiền sớm
mai, tôi đứng dậy nhìn ra ô cửa sổ hướng ra một vạt rừng đầy cây chen chúc.
Dù là sớm mai nhưng không khí oi nồng khiến chiếc áo thun
trắng tôi mặc lấm tấm mồi hôi. Chưa bao giờ tôi thèm cơn mưa ồn ào đến vậy. Tôi
nhớ không khí ngày mưa đặc quánh hơi nước quyện cùng mùi cỏ cây oi nồng hơn lúc
nào hết. Đó là thứ khiến tinh thần tôi tỉnh táo và cảm thấy căng tràn năng lượng.
Khung cảnh bên ngoài khung cửa đã sáng hẳn. Bức tranh sống
động trước mặt tôi đã quen thuộc tự lúc nào, nhưng quen thuộc không có nghĩa
nhàm chán. Tôi yêu nơi này biết bao, yêu sự tĩnh lặng, yêu thiên nhiên và không
yêu lắm đống bát dĩa còn lại sau bữa ăn tối qua. Một đêm hè khắc nghiệt dường
như đã vắt kiệt sức của tôi đến gần sáng mới có thể chợp mắt. Giấc ngủ không
tròn khiến đầu óc tôi quay cuồng chao đảo.
“Đi thôi!” Một đôi tay choàng qua vùng eo tôi. Tôi không mấy
bất ngờ. Điều này giống như việc bạn xem đi xem lại thước phim yêu thích mà lần
nào cũng ngập tràn cảm xúc.
Kể từ ngày cậu ấy xuất hiện trong ngôi nhà này, không gian
đã bớt đi phần tĩnh lặng, dù rằng chúng tôi đã cố gắng không giao tiếp quá nhiều
như sợ cả ngôi nhà, khu vườn hay lũ côn trùng ngoài kia lên tiếng phản đối.
Chúng tôi bước đi trên đường. Mùa hè khô khốc đã lấy đi cảm
giác khoan khoái khi tôi được ngửi mùi sương sớm đọng trên lá cỏ. Cậu ấy đi cạnh
bên tôi thầm lặng chẳng nói gì, cho đến khi tôi lên tiếng hỏi.
“Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi ấy nhỉ?” Cậu ấy lắc đầu.
Không một câu trả lời đáp lại. Sự tĩnh lặng cũng có lúc khiến cậu ấy quên mất
lúc nào nên hồi đáp đối phương. Tôi không khó chịu, ngược lại chỉ biết phì cười.
Chúng tôi dừng lại, đôi tay nắm chặt nhìn vào sâu trong khu
rừng đơn độc. Trên tay cậu ấy là chiếc hộp với trái tim đập thùm thụp không ngừng.
“Hy vọng đến gieo đủ duyên sẽ hái được quả.” Tôi bật cười thành tiếng khi nghe cậu ấy nói câu nói ấy. Chắc cậu ấy vừa đọc được trong một quyển sách lãng mạn nào đấy.
Tôi giữ lấy chiếc hộp gỗ, mở nắp nhìn vào trái tim. Trái tim bằng đất có một vết nứt ở nơi dễ nhận thấy nhất.
“Trái tim có một vết nứt, thật buồn!” Tôi buột miệng nói.
“Không, vết nứt ấy không đáng buồn. Chỉ khi nào trái tim
lành lặn, điều đó mới thật đáng buồn.” Cậu ấy phản biện lời tôi như một nhà hiền
triết.
Chúng tôi tiến sâu vào khu rừng đơn độc.
Đã từ rất lâu rồi, cậu ấy cùng tôi mỗi ngày bước vào khu rừng
này để quẩn quanh tìm lại trái tim mà tôi đã vô tình bỏ lại nhiều năm về trước.
Phải chăng đó là một cách đáp lại, khi tôi đã giữ gìn cẩn thận trái tim cậu ấy?
Đối với tôi, chuyện tìm được trái tim không còn quan trọng nữa. Tôi vẫn sống, vẫn tồn tại và thổn thức suốt ngần ấy thời gian.
Hoặc cũng có thể, tôi đã xem trái tim của cậu ấy là trái tim của mình tự rất lâu rồi.