Post Top Ad

Your Ad Spot

#BritneySpears: Người Phụ Nữ Trong Tôi EP. 07 | Dịch bởi Ray Đoàn Huy


8

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, tự hỏi ông ấy là ai. Tôi không biết! Nhưng tôi thích văn phòng này và cả con chó của ông ấy. Ông ấy là một quý ông nhỏ người tầm sáu mươi tuổi.

Larry nói rằng, quý ông quyền lực đó là Clive Calder. Tôi không biết ông ấy là ai. Nếu biết ông là chủ Jive Records, tôi đã lo lắng hơn. Thay vào đó, tôi chỉ tò mò danh tính và có cảm tình với ông ngay lần đầu gặp gỡ.

Ông làm việc trong văn phòng ba tầng cực lớn. Trong văn phòng nuôi một chú chó nhỏ như tách trà. Thề có Chúa, tôi không biết có giống chó kỳ lạ như thế tồn tại trên đời. Giống chó nhỏ nhất và đắt giá nhất. Khi trông thấy chú chó trong văn phòng, tôi cảm giác như mình vừa xuyên không sang vũ trụ song song nào đó. Một thế giới đẹp như mơ.

“Chào, Britney! Hôm nay con thế nào ?” ông chào tôi bằng giọng nói run run hào hứng.

Ông cư xử như thể là thành viên bí mật trong một hiệp hội bàn tròn quyền lực nào đó. Giọng nói ông mang bản sắc Nam Phi khiến ông như một nhân vật trong những thước phim cổ điển. Tôi chưa bao giờ nghe thấy chất giọng ấy ngoài đời.

Ông hào phóng cho tôi bồng chú chó nhỏ. Tôi ôm chú chó bé nhỏ trong tay, không quên đưa mắt nhìn văn phòng rộng lớn. Ôi, nụ cười của tôi không thể khép lại. Từ lúc ấy, giấc mơ lớn của tôi đã bắt đầu trở thành hiện thực.

Ngoài bản demo, tôi chưa thu âm thêm bài hát nào khác. Larry đưa tôi đến gặp hết người này đến người khác. Khi thấy người đàn ông trước mặt, tôi biết mình phải hát một bài. Tôi muốn ở gần ông lâu nhất có thể và muốn biết ông có trao vào tay tôi đúng thứ tôi cần không. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu biết ông chính là chú tôi ở một kiếp sống khác. Tôi cảm thấy ông rất thân thuộc.

Ông có nụ cười thông minh. Nụ cười huyền bí của một quý ông. Tôi không bao giờ quên nụ cười ấy. Tôi hào hứng khi gặp ông và cảm thấy chuyến đi đến New York thật đáng giá. Dù tất cả chỉ mới dừng chân ở ngưỡng cửa cơ hội được gặp quý ông dám đặt lòng tin vào cô gái nhỏ vô danh.

Lịch trình trong ngày của tôi không dừng lại ở đó. Larry chở tôi xuôi ngược khắp thành phố. Chúng tôi vào những căn phòng lớn. Nơi giám đốc điều hành các hãng đĩa đang chờ nghe tôi hát “I Have Nothing” của Whitney Houston. Trước các quý ông lịch lãm trong bộ Âu phục, tôi cứ ngân nga hát. Mặc kệ những ánh nhìn đang dò xét tôi từ đầu đến chân.

Clive nhanh chóng ký hợp đồng. Và tôi đã có được hợp đồng thu âm với Jive Records ở tuổi mười lăm.

Mẹ tôi hiện đang làm giáo viên dạy lớp hai ở Kentwood và phải trông chừng Jamie Lynn bé nhỏ. Gia đình nhờ một người thân theo chân tôi khắp nơi. Cô ấy tên Felicia Culotta nhưng tôi hay thường gọi bằng tên thân mật là cô Fe.

Hãng đĩa muốn tôi vào phòng thu ngay lập tức. Công ty bố trí tôi cùng cô Fe sông trong căn hộ tại New York. Mỗi ngày, chúng tôi lái xe đến New Jersey để hát cho nhà sản xuất kiêm nhạc sĩ Eric Foster White nghe. Một nhân vật danh tiếng từng làm việc với Whitney Houston.

Thật lòng mà nói, tôi chẳng biết gì cả. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tôi yêu thích ca hát, nhảy múa và sẵn sàng nghe theo lời chỉ dẫn của bất kỳ vị thần nghệ thuật nào. Nếu ai đó đề ra một định hướng âm nhạc để tiếp cận đại chúng, tôi sẵn sàng nghe theo. Tôi không biết mình phải làm gì. Nhưng Chúa đã ban phép màu cho cô gái nhỏ. Nhờ đó tôi có mặt ở New Jersey để thu âm.

Phòng thu tôi ở dưới tầng hầm. Ở đó, bạn không thể nghe thấy gì khác ngoài giọng hát của mình. Tôi thu âm liên tục nhiều tháng và chưa bao giờ bước ra ngoài.

Ngoài giờ làm việc, tôi đến nhà một ai đó ăn món thịt nướng. Thời điểm này trông tôi rất nữ tính. Tôi luôn mặc váy và đi giày cao gót. Tôi trò chuyện cùng mọi người, cố tạo ấn tượng tốt. Thỉnh thoảng, tôi chạy đi đón cô Felicia và cùng tiến về phía ban công. Tôi không thấy ở đó có một cánh cửa lưới. Cứ thế tôi lao thẳng vào cửa, bẹp dí mũi rồi bật ra ngã ngửa. Mọi người đổ ánh nhìn về tôi lúc này nằm trên sàn, tay ôm mũi.

Thề có Chúa, tôi rất xấu hổ...

Khi đã đứng dậy, một người bảo tôi: “Em không biết ở đó có một tấm chắn cửa ư?”

“Ồ, cảm ơn.” Tôi đáp trong lúc mọi người vẫn cười ồ.

Thật xấu hổ. Đó là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi trong giai đoạn đầu sự nghiệp. Mới đó đã hai mươi lăm năm trôi qua! Tôi đã kiệt sức! Thật sự tôi khá sốc khi không biết sự tồn tại của tấm rào chắn. Có lẽ tôi đã sống trong phòng thu quá lâu rồi.

Sau một năm, tôi gần như hoàn tất album đầu ở New Jersey. Bất ngờ, một giám đốc điều hành bảo tôi: “Em cần gặp nhà sản xuất âm nhạc này. Anh ấy đến từ Thụy Điển và sáng tác được rất nhiều bài hát hay.”

“Được thôi, anh ấy đã từng cộng tác với ai chưa?” Tôi hỏi

Tôi không biết vì sao mình đặt câu hỏi đó. Dù chỉ là một nghệ sĩ mới, tôi đã có định hướng rõ ràng trong đầu về việc mình sẽ trở thành ai. Tôi tìm kiếm thông tin và biết anh ấy đã sáng tác bài hát cho Backstreet Boys, Robyn và Bryan Adams.

“Bắt tay vào làm thôi.” Tôi nói.

Max Martin bay đến New York để ăn tối cùng tôi. Cuộc hẹn chỉ có tôi và anh ấy. Không có trợ lý hay người của hãng đĩa. Thường sẽ có quản lý đi cùng, nhưng lần này hãng đĩa muốn tôi gặp Max Martin một mình. Chúng tôi ngồi xuống bàn, người phục vụ tiến đến: “Tôi có thể giúp gì cho anh chị không?”

Không hiểu bằng phép lạ nào, một cây nến ngã xuống khiến cả bàn bốc cháy.

Chúng tôi ăn tối trong nhà hàng đắt tiền nhất New York và bàn ăn của tôi đang cháy phừng lên. Lửa lan nhanh lên bức tường chưa đầy một giây sau khi người phục vụ tiến đến.

Max nhìn tôi hoảng sợ. Anh ấy nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây?”

Anh ấy xuất hiện thật thần kỳ. Và chúng tôi bắt đầu làm việc cùng nhau.

Tôi bay đến Thuy Điển thu âm nhưng không thấy xa lạ. Tôi chỉ đang ở phòng thu khác, không phải New Jersey mà thôi.

Felicia bước vào phòng thu và nói: “Em muốn uống cà phê chứ? Chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé!”

Tôi phớt lờ lời cô ấy. Tôi đã làm việc cật lực nhiều giờ liền và quyết liệt với bản thân. Tôi không bao giờ bước ra thế giới bên ngoài. Nếu bạn quen biết tôi lúc ấy, bạn sẽ cảm thấy tôi như “bốc hơi” khỏi thế giới suốt nhiều ngày liền. Tôi ở lại phòng thu lâu nhất có thể. Nếu ai đó có ý định rời đi, tôi sẽ bảo họ: “Tôi cảm thấy không ổn chút nào.”

Đêm trước khi thu âm “… Baby One More Time”, tôi nghe bài “Tainted Love” của Soft Cell và bị cuốn vào giai điệu của bài. Tôi cố thức khuya để giọng khàn đi, mệt mỏi bước vào phòng thu. Cách làm của tôi hiệu quả thật. Khi hát, giọng tôi nghe cuốn hút, trưởng thành hơn.

Khi giác quan mách bảo ý tưởng mới, tôi sẽ tập trung vào thu âm ngay. Max đã lắng nghe khi tôi muốn giọng hát mình nhiều chất R&B và ít Pop hơn. Anh hiểu ý và biến ý kiến của tôi thành sự thật.

Sau khi thu âm tất cả bài hát, một người hỏi tôi: “Em còn kỹ năng gì khác không? Em muốn nhảy chứ?”

Tôi đáp: “Em muốn nhảy hay không ư? Ồ, em biết nhảy mà!”

Còn tiếp

P.s: Bản dịch của mình đến đây là hết. Mọi người đón đọc bản tiếng Việt sắp được ra mắt chính thức với tên “Người Đàn Bà Trong Tôi” do First News phát hành nhé! 

Post Top Ad

Your Ad Spot

Trang