Thật
tuyệt khi được tham gia Mickey Mouse Club. Chương trình đã truyền cảm hứng và
khiến đôi chân tôi được dịp nhún nhảy liên tục. Từ khoảnh khắc ấy, tôi biết
mình yêu ca hát và nhảy múa biết nhường nào.
Hành
trình Mickey Mouse Club kết thúc được một năm rưỡi. Đa số, những bạn diễn trong
chương trình đều chọn New York hoặc Los Angeles để theo đuổi giấc mơ. Riêng tôi
quay về quê nhà Kentwood. Một phần tôi muốn chạy theo giấc mơ lớn, một phần lại muốn sống cuộc đời
bình dị tại Louisiana. Trong phút giây nào đó, tôi để sự bình dị chiến thắng bản
thân mình.
*
Tôi trở
lại trường trung học Parklane sau khi về lại quê nhà, sống cuộc đời
của một cô gái “bình thường” trong gia đình.
*
Từ năm
học lớp 8, gia đình tôi có những phút giây thư giãn lạ kì. Mẹ thường lái xe hai
giờ đồng hồ đưa tôi từ Kentwood đến Biloxi, Mississippi. Ở đó, chúng tôi uống một
ly Daiquiris. Chúng tôi đặt tên cho thứ cocktail mình dùng là “Toddies”. Tôi
thích việc thỉnh thoảng uống rượu cùng mẹ. Cách chúng tôi thưởng thức thức uống
có cồn không giống bố. Càng uống nhiều rượu, ông sẽ càng suy sụp và lặng im.
Tôi và mẹ không như thế. Chúng tôi hạnh phúc, hào hứng và ngập tràn xúc cảm
phiêu lưu.
Thật
tuyệt khi được đi biển vào thời điểm đó cùng mẹ và em gái nhỏ. Tôi cùng mẹ ngồi
trên xe, vừa nhấm nháp rượu White Russian. Đó là hỗn hợp đá bào, kem,
đường và rất ít cồn. Một thức uống ngon lành chỉ dành cho xứ thiên đường.
Hai chị
em tôi thường mặc đồ tắm giống nhau. Ngay cả kiểu tóc xoăn cũng giống nốt. Ngày
nay, trẻ con không được khuyến khích uốn tóc. Nhưng vào thập niên 90, một bé
gái uốn tóc trông thật đáng yêu. Jamie Lynn năm ba tuổi trông như búp bê.
Búp bê siêu quậy đáng yêu nhất từ trước đến nay.
*
Đó là
khoảng thời gian tuyệt vời. Chúng tôi sẽ đến Biloxi uống rượu, dạo biển và mang
cảm giác phấn khích về nhà. Có quá nhiều niềm vui trong giai đoạn đó. Dù rằng,
ánh sáng và bóng tối vẫn luôn đan xen tranh lấy tuổi thơ tôi.
*
Vào năm
mười ba tuổi, tôi biết uống rượu cùng mẹ và tập hút thuốc cùng bạn bè. Điếu thuốc
đầu tiên được châm lửa tại nhà một đứa bạn “xấu.” bạn bè tôi đều ưa thích công
nghệ, riêng người bạn “xấu” lại rất nổi tiếng. Cô bạn tôi luôn trang điểm rất đẹp
và có chị gái đang là sinh viên năm cuối. các chàng trai dĩ nhiên luôn vây lấy
cô ấy.
Cô bạn
đưa tôi đến nhà kho và châm điếu thuốc. Dù chỉ là điếu thuốc, tôi vẫn rất phấn
khích. Lúc ấy, tôi nghĩ rằng mình sắp chạm đến điều gì đó thiêng liêng như cái
chết. Tôi không biết cảm giác hồi hộp ấy khi nào biến mất. Nhưng sau khi hút điếu
thuốc đầu tiên, tôi muốn hút ngay một điếu mới.
Tôi khá
giỏi trong việc qua mặt mẹ. Nhưng vào một ngày nọ, việc hút thuốc của tôi bị mẹ
phát hiện. Năm đó tôi chỉ mới mười ba tuổi và đã được phép lái xe. Khi lái xe
chở mẹ về nhà, bà bắt đầu ngửi thấy mùi lạ.
“Mẹ
nghe có mùi khói! Con có hút thuốc không?”
Mẹ chộp
lấy một tay tôi kéo về phía mũi bà. Tôi mất lái và chiếc xe lao khỏi con đường.
Cảnh tượng lúc đó như thước phim quay chậm. Tôi quay về phía sau thấy bé Jamie Lynn bị đẩy lùi vào ghế. Jamie có thắt dây an toàn, nhưng con bé không ngồi
trên ghế xe. Khi chiếc xe chao đảo, tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi sẽ chết, sẽ chết
và sẽ chết.
Trong một
khoảnh khắc, đuôi xe va phải cột điện thoại.
Thật
may mắn khi cột điện thoại giữ chiếc xe yên vị. Vì nếu không, chúng tôi có thể
bổ nhào về trước, lao qua kính chắn gió và nằm lăn trên đường. Mẹ nhanh chóng rời
khỏi xe và hét lên với tôi. Bà lớn tiếng hét vào mặt tôi vì đã gây ra tai nạn.
Tiếng hét lớn đến mức có thể tát vào những xe đang chạy trên đường và khiến cả
thế giới phải muối mặt.
May mắn
thay, không ai bị thương. Chúng tôi tản bộ về nhà. Tuyệt hơn là mẹ đã quên mất
việc tôi lén hút thuốc. Một đứa trẻ chưa vị thành niên sẽ bị kết tội khi hút
thuốc ư? Sao cũng được. Chúng tôi vừa suýt chết và mẹ tôi quên khuấy mấy điếu
thuốc mãi mãi về sau.
Hôm
khác, một số bạn nam lớp sáu rủ tôi vào phòng thay đồ hút thuốc trong giờ ra
chơi. Thật ngầu khi tôi là cô gái duy nhất được họ rủ rê. May mắn hơn khi phòng
thay đồ nam có tận hai cửa. Chúng tôi có thể khóa chặt cửa trước và mở cửa sau
để khói không tụ lại.
Hành động
đó như một nghi lễ thiêng liêng xảy ra ngắn ngủi. Vì thế, tôi quyết định rủ người
bạn thân nhất hút thuốc ở phòng thay đồ nữ. Thảm họa thay, căn phòng chỉ có một
cửa và chúng tôi bị tóm đưa lên phòng hiệu trưởng.
Hiểu
trưởng hỏi: “Em có hút thuốc không?”
Tôi
dõng dạc nói: “KHÔNG!” trong lúc người bạn thân bí mật véo tay tôi thật mạnh. Bạn
đoán xem đoạn kết thế nào? Chúng tôi nhận cảnh cáo và thoát khỏi rắc rối.
Bạn tôi
bảo rằng: “Chúa ơi! Bạn thật là một kẻ dối trá tồi tệ, Britney. Lần sau, vui
lòng hãy để tôi lên tiếng. Cảm ơn rất nhiều.”
Ở tuổi
đó, tôi đã biết uống rượu, hút thuốc và nhanh chóng bị cuốn hút bởi bọn con
trai. Tôi thích một anh chàng luôn quanh quẩn trong nhà cô bạn “xấu.” Anh chàng
mười tám hay mười chín tuổi gì đấy. Anh ấy đang hẹn hò cùng một cô bạn tomboy.
Một cặp đẹp đôi trong trường. Ước gì, anh ấy nhìn tôi dù chỉ một lần. Tôi không
có nhiều hy vọng cho lắm khi nhỏ hơn anh ấy tận 5 tuổi.
Một
đêm, tôi ngủ lại nhà cô bạn “xấu.” Khoảng ba giờ, anh chàng tôi thích bất ngờ lẻn
vào nhà. Tôi ngủ trên sofa và giật mình tỉnh giấc khi thấy anh ấy cạnh bên. Anh
ấy hôn tôi và chúng tôi hôn nhau trên chiếc ghế dài.
Ồ, chuyện
quái gì đang diễn ra vậy? Như thể tôi vừa lên đồng rồi triệu hồi được anh ấy vậy.
Không thể tin anh chàng tôi thích xuất hiện bất ngờ và đang thân mật với mình.
Điều đó thật ngọt ngào làm sao. Anh ấy chỉ hôn tôi. Chúng tôi không làm gì vượt
qua giới hạn.
Năm ấy,
tôi thích rất nhiều chàng trai trong số những người bạn của Bryan. Bryan từng rất
hài hước cho đến khi trở thành học sinh cuối cấp. Anh trở nên rất ngầu và gần
như là nam sinh thanh lịch của trường.
Vào năm
cuối cấp, tôi hẹn hò bạn thân của anh trai và quan hệ xác thịt lần đầu.
Năm ấy
tôi học lớp chín, còn anh chàng kia mới mười bảy tuổi. Mối quan hệ này chiếm rất
nhiều thời gian thường ngày. Bảy giờ sáng, tôi đến trường như thông lệ. Đến giờ
ăn trưa, tôi ra về. Tôi sẽ dành cả buổi chiều bên anh ấy, rồi anh lái xe chở
tôi về trường như thể vừa tan học. Cứ thế, tôi hồn nhiên lên xe Bus về nhà như
không có gì xảy ra.
Cuối
cùng, nhà trường báo tin về cho mẹ. Tôi đã trốn học mười bảy ngày và phải học
bù.
Mẹ tôi
hỏi: “Con làm điều đó như thế nào? Làm sao con có thể trốn về được?”
Tôi
đáp: “Ồ, con chỉ cần giả mạo chữ ký của mẹ là được.”
Bryan bắt
đầu ghét anh bạn tôi đang hẹn hò. Tuổi tác chúng tôi quá chênh lệch và anh mét
bố mẹ khi bắt gặp chúng tôi đi cùng nhau. Tôi bị phạt xách xô dọn rác quanh khu
phố cả ngày như một tên tù nhân bơ vơ trên đường cao tốc. Vừa nhặt rác tôi vừa
khóc ấm ức.
Bỏ qua
những phút tệ hại đó, tôi đã được sống cuộc đời bình thường. Quanh quẩn ở nhà,
lái xe quanh thị trấn và đến rạp chiếu phim.
Nỗi nhớ sân khấu dần khơi
lên trong cô gái nhỏ. Mẹ tôi liên lạc với Larry Rudolph. Ông là người chúng tôi
biết đến khi tham gia vào buổi tuyển chọn tài năng. Mẹ thường gọi điện cho
Larry để tham vấn bước đi vào ngành công nghiệp giải trí. Larry đề nghị tôi thu
một bản demo. Ông có trong tay bài hát “Today”
mà Toni Braxton
vừa loại bỏ khỏi album thứ hai của cô ấy. Tôi
học hát và chạy xe một tiếng rưỡi đến phòng thu ở New Orleans. Tôi có
thể dùng bài hát này tiếp cận hãng đĩa
Cùng lúc đó, Justin và JC Chasez tham gia nhóm N’SYNC. Nikki - Cô bạn chung phòng thay đồ
một thời cũng tham gia vào một nhóm nhạc nữ. Tôi cùng mẹ trò chuyện và quyết định
trở thành ca sĩ hát đơn.
Ở New
York, Larry mở bản demo cho một vài giám đốc điều hành hãng đĩa nghe. Họ muốn
xem tôi trình diễn. Vì thế, tôi diện chiếc váy xinh, mang đôi giày cao gót nhỏ
nhắn bay đến New York.
Tôi cố
gắng trở thành đứa trẻ thành niên bình thường nhưng không thể. Bởi, tôi khát
khao nhiều hơn thế.
Còn tiếp