Tôi chần chừ rất lâu mới có đủ can đảm kể sự thật câu chuyện đời mình. Tôi hy vọng, câu chuyện của mình có thể
truyền cảm hứng và chạm đến trái tim nhiều người. Từ khoảnh khắc được tự do,
tôi phải xây dựng nhân cách một Britney mới. Con người thật sự của tôi khá rụt
rè nhưng dễ mến. Giờ đây, tôi trở nên mạnh mẽ và tự tin. Một người phụ nữ thật
sự. - Britney Spears
“Dành tặng hai tình yêu bé
nhỏ của mẹ”
MỞ ĐẦU
Khi còn là cô gái nhỏ sống ở Louisiana,
tôi vẫn thường tản bộ một mình trong khu rừng phía sau nhà. Cứ thế, tôi vừa đi
vừa hát nhiều giờ liền. Khung cảnh ấy cho tôi cảm giác hồi hộp như đang bước
vào cuộc phiêu lưu mạo hiểm vậy. Tôi lớn lên trong tiếng cãi vã của bố mẹ. Bố
tôi nghiện rượu. Và thói quen ấy của ông khiến tôi bất an khi ở nhà. Thế giới
bên ngoài không hẳn tốt đẹp, nhưng tôi được tự do hơn. Dù là thiên đường hay địa
ngục, thế giới ấy cũng của riêng tôi.
Đoạn đường về của tôi phải đi qua nhiều
ngôi nhà, sân vườn và có cả bể bơi. Khu vườn nhà hàng xóm rải đầy sỏi nhỏ trơn
mượt. Chạm vào chúng rất dễ chịu vì sỏi hấp thu nhiệt. Tôi sẽ nằm ườn trên đất
sỏi, nhìn ngắm bầu trời, cảm nhận hơi ấm tỏa ra ở lưng rồi nghĩ thầm: “Mình có
thể tự tìm ra con đường riêng. Mình có thể biến ước mơ thành sự thật.”
Khi nằm lặng im trên những viên sỏi, tôi cảm nhận được Chúa đang dõi theo mình.
1
Trẻ con sống ở miền
Nam nước Mỹ được giáo dục kỹ về việc phải tôn trọng bố mẹ và biết im lặng. Điều
này trái ngược với cách giáo dục ngày nay. Con cái không được phép trái ý người
lớn trong nhà tôi. Dù chuyện có tệ đến đâu tôi cũng phải im lặng. Nếu không làm
vậy, tôi sẽ gặp rắc rối to.
Kinh Thánh dạy rằng lưỡi cũng chính là
thanh kiếm của chúng ta.
Lúc này, lưỡi của tôi đang hát nghêu
ngao.
Tôi hát suốt thời thơ ấu. Trên đường đến
lớp học nhảy, tôi hát theo tiếng đài phát thanh. Khi buồn tôi cũng hát. Ca hát
là liều thuốc tinh thần.
Trường của tôi tọa lạc tại Kentwood,
Louisiana. Nơi đây, cách nhà tôi ở McComb, Mississippi 25 dặm.
Ở Kentwood, mọi người đều thân thuộc đến
mức bạn không cần phải khóa cửa nhà mình. Cuộc sống nới đây xoay quanh nhà thờ
và những bữa tiệc thường tổ chức ở sân sau nhà. Trẻ em mặc trang phục giống hệt
nhau, còn người lớn đều biết bắn súng. Tại đây, trang trại Moore là di tích văn
hóa lịch sử. Trang trại Moore là khu căn cứ quân sự miền Nam do Jefferson Davis
thành lập. Mỗi năm vào ngày cuối tuần trước Lễ Tạ Ơn, cuộc nội chiến năm nào sẽ
được tái hiện. Những người lớn sẽ mặc quân phục như lời nhắc nhở lễ kỷ niệm sự
kiện trọng đại sắp đến. Khoảng thời gian này thật đáng yêu, tôi sẽ được uống
Chocolate nóng, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi trong phòng khách và ngắm
nhìn lá thu rơi trên đường.
Tôi sống ở ngôi nhà gạch nhỏ, bên
trong được ngăn bởi vách gỗ dán giấy họa tiết sọc xanh. Khi còn là cô gái nhỏ,
tôi thường đến Sonic chơi trò đua xe go-kart, đánh bóng rổ. Tôi học ở trường Cơ
Đốc giáo có tên Parklane.
Ở nhà, tôi phụ trách giặt giũ và ủi đồ
cho gia đình. Khi cuộc sống khá giả hơn, mẹ tôi quyết định thuê người giúp việc.
Một lần nọ, tôi nghe người giúp việc ngân nga một bài hát Phúc Âm trong phòng
giặt. Đó là lần đầu tiên tôi xúc động đến mức cảm xúc chạy dọc đến sống lưng.
Tôi như thức tỉnh trong thế giới mới. Một cảm giác rất khó quên.
Từ khoảnh khắc đó, niềm đam mê ca hát
ngày càng mạnh mẽ hơn trong tôi. Tôi làm chủ chính mình khi hát. Tôi có thể kết
nối với bản thể bên trong bằng thanh âm. Như thể tôi đang nói với chính mình:
“Xin chào, cô gái trong tôi khỏe chứ...” mà không cần dùng ngôn ngữ thông thường.
Tin được không, bạn có thể cảm nhận được nhiều điều sâu sắc hơn thế nữa. Âm nhạc
đưa linh hồn tôi đến thế giới huyền bí. Nơi ngôn ngữ mất đi giá trị và mọi phép
màu đều có thể xảy ra.
Mỗi ngày, tôi muốn thoát khỏi thực tại
và bước vào thế giới bên trong. Nơi đó, tôi được thể hiện bản thân không cần
nghĩ ngợi. Mỗi khi một mình, tâm trí tôi ngập tràn lo lắng, sợ hãi. Âm nhạc sẽ
ngăn chặn mọi rối loạn, giúp tôi tự tin hơn. Tôi sẽ đến thế giới thuần khiết,
nơi được lắng nghe, ngắm nhìn bản thân thỏa thích. Ca hát mang tôi đến thế giới
của các vị Thánh. Thế giới vì thế chia làm hai. Một nửa khi tôi cất giọng, còn
một nửa bận chơi đùa ở sân sau. Cuộc đời tôi giống như bao đứa trẻ. Chỉ là tâm
trí, xúc cảm, hy vọng của tôi đang bận rong chơi ở nơi khác.
Tôi làm mọi thứ thật chăm chỉ để thực
hiện ước mơ. Tôi chơi trò quay những MV vui nhộn, hát theo Mariah Carey ở khoảng
sân sau nhà đứa bạn gái thân thiết. Lên 8 tuổi, tôi nghĩ mình là một đạo diễn xứng
tầm. Cả thị trấn, không ai làm những thứ ngớ ngẩn như tôi. Nhưng tôi muốn bước
ra thế giới bao la và đã cố gắng hết mình thực hiện ước mơ ấy.
Nghệ sĩ thường sáng tạo ra thế giới
riêng, vì họ muốn tạm trốn vào thế giới huyền ảo thông qua các nhân vật. Trốn
thoát đúng là thứ tôi cần. Tôi muốn sống trong thế giới mơ mộng tuyệt vời và
không bao giờ muốn quay về thực tại. Ca hát là chiếc cầu kết nối thế giới tôi
đang sống và vùng đất hứa.
*
Gia đình tôi từng diễn ra những tấn bi
kịch. Tên đệm của tôi được lấy từ tên bà nội Emma Jean Spears. Bà thường được gọi
là Jean. Mọi người bảo tôi giống bà và tôi nhận ra điều đó thật đúng sau khi
xem ảnh chụp còn lưu lại. Tôi giống bà nội từ mái tóc vàng đến nụ cười. Trong ảnh,
bà nội trông trẻ hơn tuổi thật.
Ông nội June Spears Sr rất gia trưởng.
Bà nội từng mất một đứa con tròn ba ngày tuổi. Khi ấy, ông đưa bà đến trại tâm
thần Đông Nam Louisiana. Đây vốn là trại tị nạn tọa lạc ở Mandeville. Bà nội phải
sử dụng thuốc tâm thần lithium. Năm 1966, bà tự sát bằng khẩu súng ngắn ngay
trước bia mộ con trai đã mất được 8 năm. Tôi không thể tưởng tượng được những
đau khổ bà phải trải qua.
Mọi người bảo, những người đàn ông sống
ở miền Nam như ông nội tôi là: “Không bao giờ biết hài lòng, cầu toàn và là người
cha tận tụy.” Tuy nhiên, tôi sẽ kể nhiều hơn lời người ta nói.
Ông nội tôi ưa thể thao. Ông thường bắt
bố tập đến khi kiệt sức. Mỗi ngày bố tập bóng rổ. Ông phải đánh vào rổ hàng
trăm quả banh nếu muốn bước vào nhà. Không có ngoại lệ, dù bố có mệt hay đói bụng
đến lả người.
Ông nội vốn là sĩ quan tại sở cảnh sát
Baton Rouge. Ông có ba đời vợ và sinh mười người con. Tôi sẽ mô tả gì ư? Rằng
năm mươi năm đầu đời của một con người thường chẳng mấy hay ho. Gia đình tôi
không ngoại lệ. Người ta bảo quý ông nhà Spears là những kẻ xấu tính và ưa bạo
hành phụ nữ.
Bà nội Jean không phải là người duy nhất
ông đưa vào trại tâm thần. Người vợ thứ hai cũng được đưa vào đó. Người chị
cùng cha khác mẹ của bố kể rằng, ông nội lạm dụng tình dục bà từ năm mười một
tuổi. Mãi đến năm mười sáu, bà mới trốn thoát khỏi cảnh địa ngục trần gian ấy.
Bố tròn 13 tuổi khi bà nội Jean tự
sát. Cơn sang chấn đó có thể là lý do khiến bố đối xử tệ với các con ông. Với bố,
không có gì là đủ. Ông rèn luyện anh tôi trở thành tay chơi thể thao điệu nghệ.
Bố rất xấu tính khi uống rượu. Ông thường say tới mức mất trí và biến mất nhiều
ngày liền.
Lớn tuổi, tính cách ông nội dễ mến
hơn. Tôi chưa từng chứng kiến cảnh ông bạo hành tinh thần lẫn thể xác các con,
mà chỉ thấy một người đàn ông kiên nhẫn và dịu dàng.
Còn tiếp