Dù bà nội Jean mất trước khi tôi sinh ra. Nhưng tôi vẫn may mắn biết mặt bà cố Lexie Pierce. Bà cố xinh đẹp khủng khiếp. Bà luôn trang điểm kỹ với lớp nền trắng và đôi môi đỏ mọng. Thời đó, bà thuộc dạng gái hư chính hiệu và càng lớn tuổi bà lại càng ngầu. Tôi không mấy bất ngờ khi biết bà cố kết hôn bảy lần. Là bảy lần đó! Và rất dễ nhận ra bà cố không ưng mắt bố tôi tẹo nào.
Bố mẹ tôi sống ở hai thế giới đối lập
nhau.
Bà
ngoại Lilian “Lily” Portell của tôi vốn là tiểu thư danh giá sống tại London. Mọi
người bảo rằng, ở bà luôn toát lên phong thái đặc biệt. Bà cố tôi là người Anh,
còn ông cố đến từ vùng đảo Malta, Địa Trung Hải. Bà cố có người chú làm nghề
đóng sách. Gia đình bà đều biết chơi nhạc cụ và ưa thích ca hát.
Bà
ngoại Lily gặp một người lính Mỹ vào thế chiến thứ hai. Người lính ấy tên
Barney Bridges, vốn là tài xế ưa tốc độ, chuyên chở các tướng lĩnh. Cả hai gặp
nhau trong một buổi tiệc tùng khiêu vũ và phải lòng nhau. Barney Bridges sau
này trở thành ông ngoại tôi.
Bà
ngoại đã vỡ mộng khi theo chồng sang Mỹ. Bà vẫn nghĩ cuộc sống mới giống ở
London. Ngồi trên chuyến xe di chuyển từ New Orleans về trang trại bò sữa của
ông ngoại, bà chỉ biết lặng nhìn ra ngoài ô cửa. Đối với bà, thế giới mới này
thật trống rỗng. Bà bối rối đến mức luôn miệng hỏi người chồng mới: “Anh ơi, ai giấu những ánh
đèn đâu rồi?”
Thỉnh
thoảng, đầu tôi hiện ra viễn cảnh bà ngoại Lily cưỡi ngựa trên đồng cỏ
Louisiana. Bà sẽ nhìn xuyên màn đêm, nhận ra vùng đất này thật rộng lớn và ngập
tràn âm nhạc vào những buổi trà chiều. Ký ức về viện bảo tàng rộng lớn ở London
đang dần thu bé lại. Bà chỉ còn một cuộc đời vất vả, vùi đầu vào chuyện nấu nướng,
dọn dẹp nhà cửa, vắt sữa bò... Thay vì bận rộn đến rạp chiếu bóng hay mua sắm
quần áo.
Bà
ngoại sống khép kín dần. Bà đọc sách rất nhiều và bị ám ảnh với việc dọn dẹp.
Bà hoài niệm về London cho đến tận những ngày cuối đời. Gia đình tôi kể rằng,
ông ngoại không muốn bà về thăm London. Vì ông tin rằng, bà sẽ một đi không trở
lại.
Mẹ
kể, bà luôn ngổn ngang suy nghĩ. Vì thế, bà thường nhanh tay dọn dẹp bàn ăn
ngay cả khi gia đình dùng dở bữa.
Tôi biết bà ngoại rất đẹp. Tôi cũng thích bắt
chước chất giọng Anh của bà. Việc nói chuyện bằng giọng Anh khiến tôi vui vẻ,
vì nỗi nhớ bà luôn sâu tận bên trong tôi. Tôi muốn mình thanh lịch và có giọng
nói du dương như bà biết nhường nào.
Vì
bà ngoại Lily có điều kiện nên mẹ tôi, chú Sonny, cô Sandra lớn lên khá sung
túc giữa vùng nông thôn Louisiana. Mọi người theo đạo Tin Lành, nhưng mẹ tôi lại
theo học tại trường Công Giáo. Khi còn trẻ, mẹ rất xinh đẹp với mái tóc đen cắt
ngắn cá tính. Mẹ luôn mặc váy ngắn, mang giày bốt cao đi học. Mẹ chơi với những
người bạn LGBTQ+ và họ đã cho mẹ thử lái chiếc moto phân khối lớn.
Bố
tôi chú ý đến mẹ. Vì ông nội luôn bắt bố rèn luyện thể thao đến kiệt sức nên bố chơi bóng rổ rất ngầu. Mẹ cùng những người bạn thường lái xe đến xem bố đánh những
trái bóng thần sầu vào rổ.
Lần
đầu trông thấy bố, mẹ phải thốt lên: “Ồ, anh chàng đó là ai vậy?”
Nhìn
chung, mối quan hệ giữa bố mẹ được xúc tác bởi sự hấp dẫn giới tính, xen lẫn cảm
giác phiêu lưu mạo hiểm. Nhưng khi bố mẹ cưới nhau cho đến khi tôi được sinh ra, họ thậm chí
vẫn chưa có tuần trăng mật.
Sau
khi kết hôn, bố mẹ sống trong ngôi nhà nhỏ ở Kentwood. Gia đình tôi rất nghèo
vì mẹ không còn được gia đình chu cấp tiền. Khi ấy bố 23, còn mẹ 21 tuổi. Họ
còn quá trẻ để trải nghiệm cuộc sống. Năm 1977, anh trai Bryan của tôi ra đời.
Gia đình tôi chuyển đến sống tại trang trại có ba phòng ngủ.
Sau
khi sinh Bryan, mẹ quay lại trường học với mong ước trở thành giáo viên. Bố tôi
trở thành thợ hàn ở nhà máy lọc dầu. Công việc này rất khó nhọc. Có khi bố đi
biền biệt vài tháng và ông bắt đầu nghiện rượu ở giai đoạn này. Chứng nghiện rượu
khiến gia đình tôi lâm vào cảnh khốn khổ. Vài năm sau khi bố mẹ cưới nhau, ông
ngoại Barney qua đời trong một tai nạn giao thông. Bố không có nhà trong khoảnh
khắc đau buồn ấy. Ông cũng bỏ quên bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của Bryan. Khi
Bryan đi chập chững, bố đến một bữa tiệc giáng sinh và bất tỉnh đến sáng hôm
sau. Lần đó, mẹ tôi bảo đã quá sức chịu đựng. Mẹ về nhà bà ngoại Lily sống. Đến
tháng 3 năm 1980, mẹ quyết định ly hôn nhưng ông nội và bà nội thứ hai của tôi
hết lời can ngăn. Cuối cùng, mẹ ưng thuận quay về nhà.
Thời
gian đó, mọi thứ trở nên yên bình hơn. Bố tôi từ bỏ công việc thợ hàn và bắt đầu
kinh doanh lĩnh vực xây dựng. Trải qua nhiều khó khăn, bố mở một phòng tập Gym
tại nhà có tên Total Fitness. Phòng tập của bố thu hút rất nhiều đàn ông trong
thị trấn, trong đó có cả chú tôi. Từ đó, hình ảnh những người đàn ông khoe cơ bắp
dưới ánh đèn không còn quá xa lạ với mọi người.
Bố
tôi kinh doanh rất tốt. Ông trở thành mẫu đàn ông thành đạt trong thị trấn. Gia
đình tôi thường xuyên có những bữa tiệc với món tôm luộc hấp dẫn ở sân sau. Mọi người ăn
uống, nhảy múa thâu đêm. Cá nhân tôi nghĩ, việc hoạt động liên tục chính là liều
thuốc giúp mọi người tỉnh táo.
Mẹ
tôi cùng dì Sandra mở một trường giữ trẻ. Để giữ lửa cuộc hôn nhân, mẹ sinh tôi
vào ngày 2 tháng 12 năm 1981. Mẹ không bao giờ quên nhắc việc đã chờ sinh tôi
suốt 21 giờ.
*
Tôi
yêu những người phụ nữ trong gia đình. Dì Sandra có đứa con thứ ba ở tuổi ba
mươi lăm. Dì đặt tên con là Laura Lynne. Tôi và chị họ Laura đồng trang lứa. Vì
thế, chúng tôi thân thiết như chị em sinh đôi. Với tôi, Laura Lynne luôn là chị
lớn và dì Sandra là người mẹ thứ hai. Laura rất tự hào về tôi và tôi cảm kích
điều đó.
Dù
bà nội Jean mất trước khi tôi sinh ra. Nhưng tôi vẫn may mắn biết mặt bà cố
Lexie Pierce. Bà cố xinh đẹp khủng khiếp. Bà luôn trang điểm kỹ với lớp nền trắng
và đôi môi đỏ mọng. Thời đó, bà thuộc dạng gái hư chính hiệu và càng lớn tuổi
bà lại càng ngầu. Tôi không mấy bất ngờ khi biết bà cố kết hôn bảy lần. Là bảy
lần đó! Và rất dễ nhận ra bà cố không ưng mắt bố tôi tẹo nào. Dù vậy, sau khi
bà nội Jean qua đời, bà vẫn chăm sóc các cháu và cả các chắt sau này.
Bà
cố Lexie rất gần gũi tôi. Ký ức thơ ấu vui nhất trong tôi chính là khoảng thời
gian ở cạnh bà. Ở cạnh bà, tôi tha hồ lục tủ đồ trang điểm cả đêm. Sáng hôm
sau, bà cố làm cho tôi bữa ăn thịnh soạn. Người bạn thân của bà sẽ đến thăm nhà
và chúng tôi cùng nghe những bản Ballad thập niên 50 nhẹ nhàng từ bộ sưu tập
dĩa hát quý. Sau đó, bà cố ngủ trưa cùng tôi. Tôi yêu những giấc ngủ dịu dàng cạnh
bà. Tôi nhớ mùi phấn nền và nước hoa. Nhớ cả hơi thở sâu, đều đều của bà nữa.
Một
hôm nọ, bà cố Lexie đưa tôi đến chỗ thuê phim. Khi rời khỏi tiệm, xe
bà cố đâm vào một chiếc xe khác rồi sụp hố. Chúng tôi không thể tự thoát ra mà
phải nhờ đến xe kéo giải cứu. Tai nạn đó khiến mẹ tôi sợ chết khiếp. Từ đó, mẹ
không cho phép tôi chơi với bà cố nữa.
Tôi
cố giải thích với mẹ: “Mẹ ơi, đó đâu phải là tai nạn nghiêm trọng!” Tôi xin mẹ
đến nhà bà vì bà là người tôi yêu quý nhất.
“Mẹ
nói không. Mẹ e rằng bà cố đã quá lớn tuổi. Con không còn an toàn khi ở với bà
nữa.”
Từ
đó, tôi chỉ được gặp bà cố ở nhà mình và không thể cùng bà lái xe hay ngủ qua
đêm.
*
Còn tiếp