Post Top Ad

Your Ad Spot

#BritneySpears: Người Phụ Nữ Trong Tôi EP. 03 | Dịch bởi Ray Đoàn Huy

Tôi trốn để được gia đình chú ý. Tôi yêu nhảy múa và ca hát. Tôi trình diễn trong dàn hợp xướng của nhà thờ. Tôi chăm chỉ đến lớp Ballet ba buổi tối trong tuần, kể cả thứ bảy. Sau đó, tôi đến lớp thể dục dụng cụ ở Covington, Louisiana cách lớp Ballet một giờ lái xe. Tôi có thể say mê nhảy múa, ca hát, nhào lộn không biết chán.


*

Ở lứa tuổi ngây ngô ấy, niềm vui của tôi gói gọn bằng việc chơi đùa cùng bà cố Lexie và trốn vào tủ quần áo. Nó gần như là trò chơi quen thuộc mỗi khi tôi ở nhà dì. Mọi người kiểu: “Britney đâu mất rồi?” sau đó tìm tôi khắp nơi. Đến khi mọi người thật sự phát hoảng, tôi mới xuất hiện sau cánh cửa tủ.

Tôi luôn muốn gia đình tìm kiếm mình. Tôi đã trốn như vậy suốt nhiều năm.

Tôi trốn để được gia đình chú ý. Tôi yêu nhảy múa và ca hát. Tôi trình diễn trong dàn hợp xướng của nhà thờ. Tôi chăm chỉ đến lớp Ballet ba buổi tối trong tuần, kể cả thứ bảy. Sau đó, tôi đến lớp thể dục dụng cụ ở Covington, Louisiana cách lớp Ballet một giờ lái xe. Tôi có thể say mê nhảy múa, ca hát, nhào lộn không biết chán.

Vào ngày hướng nghiệp ở trường tiểu học, tôi bảo rằng mình sẽ trở thành luật sư. Nhưng giáo viên và hàng xóm luôn xì xào về việc tôi luôn bị ám ảnh bởi sân khấu kịch nghệ Broadway. Cuối cùng, tôi thừa nhận bản thân yêu thích công việc trở thành “nghệ sĩ giải trí nhỏ lẻ.”

Lên ba, tôi đã trình diễn tiết mục nhảy đầu tiên. Đến bốn tuổi, một mình tôi hát bài “What Child Is This?” tại buổi tiệc Giáng Sinh tổ chức tại nhà trẻ của mẹ.

Tôi muốn thu mình lại, nhưng cũng muốn được chú ý. Cả hai ước muốn đó đều đúng. Tôi thích thu mình trong bóng tối dịu dàng nơi tủ áo. Khi ấy, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhỏ bé đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, khi trở thành trung tâm chú ý, tôi biến thành con người khác biết cuốn hút cả khán phòng. Tôi hát khi diện chiếc quần bó màu trắng và cảm nhận năng lượng bùng nổ bên trong.

 

3

Có một ngày không mấy đẹp trời vào năm tôi bốn tuổi. Khi ấy, đứa bạn gái Cindy đến chơi. Chúng tôi cùng mẹ ngồi thong dong trên chiếc ghế dài trong phòng khách. Thị trấn Kentwood luôn có những câu chuyện kịch tính hệt như phim truyền hình dài tập. Tôi chăm chú lắng nghe Cindy kể mẹ nghe câu chuyện lùm xùm vừa xảy ra. Vào lúc ấy, cửa bật mở đánh ầm một phát. Cậu bé thở hổn hển nhìn mọi người bằng đôi mắt thảng thốt khiến tim tôi hẫng một nhịp: “Cô Lynne, cô đến ngay đi. Con trai cô không cử động được nữa.”

Tôi cùng mẹ chạy thật nhanh trên con đường vừa tráng. Tôi chạy chân trần trên đoạn đường đầy nhựa đen bỏng rát.

Tôi hét lên theo từng nhịp chân: “Ôi! Ôi! Ôi!” Nhựa đường dính chặt vào chân tôi rồi.

Tôi chạy đến cánh đồng, nơi anh trai Bryan chơi đùa cùng nhóm bạn. Họ lái xe cố san bằng đồng cỏ cao chót vót và tự đâm vào nhau. Một trò chơi tệ hại của những kẻ ngốc.

Mọi thứ thật khủng khiếp. Bryan đang hét lên đau đớn. Mẹ tôi hét lên sợ hãi. Còn tôi chẳng nhớ gì thêm. Có lẽ, Chúa xóa đi phần ký ức kinh hoàng ấy để tôi không hoảng loạn trước cảnh cơ thể anh tôi có thể bị nghiền nát.

Trực thăng cứu hộ bay đến, đưa anh tôi vào viện.

Vài ngày sau, tôi đến bệnh viện và trông thấy toàn thân Bryan bó bột. Tôi nghĩ Bryan hẳn đã gãy tất cả xương trên cơ thể. Điều tôi nhớ hơn cả sau vụ tai nạn ấy là anh tôi phải đi tè thông qua một chiếc lỗ được khoét trên mớ bột đã băng.

Phòng bệnh Bryan chứa đầy đồ chơi. Bố mẹ tôi cảm ơn Chúa vì anh tôi còn sống. Suốt quá trình dưỡng bệnh, ngày nào cũng là lễ Giáng Sinh của Bryan. Mẹ chăm sóc anh cẩn thận vì cảm giác tội lỗi. Và bà vẫn chăm sóc Bryan như thế đến tận hôm nay. Nực cười thay, một khoảnh khắc nhỏ khiến xáo trộn nỗi quan tâm của cả gia đình.

Sự cố ấy gắn kết tôi với Bryan hơn. Công thức của sự gắn kết đến từ sự chân thành của tôi cùng nỗi đau cơ thể Bryan. Khi về nhà, tôi không rời xa Bryan nửa bước. Mỗi đêm, tôi ngủ cùng anh. Vì cơ thể Bryan còn bó bột nên anh ngủ trên chiếc giường đặc biệt. Cả nhà kê một chiếc nệm nhỏ cho tôi ngủ dưới chân giường. Thỉnh thoảng, tôi đến gần ôm chầm Bryan.

Sau khi Bryan khỏi bệnh, tôi vẫn ngủ cùng anh nhiều năm. Khi còn là cô gái nhỏ, tôi biết anh trai mình đã trải qua tuổi thơ khó nhọc. Vấn đề không chỉ là vụ tai nạn mà còn liên quan đến bố. Tôi chỉ muốn mang đến sự ấm áp ủi an Bryan.

Đến một ngày, mẹ bảo: “Britney, con đã gần lên lớp sáu. Con phải tập ngủ một mình.

Tôi từ chối yêu cầu của mẹ.

Tôi vẫn là cô gái nhỏ. Tôi không muốn ngủ một mình. Nhưng mẹ không bỏ cuộc, bà thuyết phục cho đến khi tôi phải đồng ý.

Dù có thế giới riêng, tôi vẫn thân thiết với anh trai. Bryan yêu thương tôi và tôi cũng thế. Tôi cảm nhận được tình thương của Bryan rất trìu mến. Tôi không muốn anh buồn vì anh đã buồn quá nhiều rồi.

Khi sức khỏe Bryan hồi phục, anh em tôi cùng tham gia nhiều hoạt động cộng đồng. Nơi tôi sống chỉ là thị trấn nhỏ với vài nghìn người nên cũng chẳng có nhiều hoạt động. Chúng tôi tham gia ba cuộc diễu hành chính trong năm. Bao gồm: Ngày Mardi Gras, kỷ niệm ngày 4 tháng 7 và Giáng Sinh. Cả thị trấn háo hức trông chờ các ngày lễ lớn này. Mọi người sẽ vây kín đường, miệng tươi cười, vẫy tay như chưa hề có nỗi muộn phiền nào xuất hiện trong đời. Một ngày dòng người thong dong tản bộ vui vẻ trên đường Quốc Lộ 38.

Một năm nọ, bọn trẻ con chúng tôi trang trí xe golf để tham gia lễ diễu hành Mardi Gras. Tám đứa trẻ chất đầy lên xe. Chiếc xe có vẻ hơi quá tải với ba đứa trẻ ngồi trên ghế dài, hai đứa đứng hai bên bám vào mái che nhỏ và một đứa ngồi đu đưa sau cùng. Xe nặng đến mức bánh gần như bẹp dí. Chúng tôi diện trang phục thế kỷ 19 và vẫy tay chào mọi người. Tôi nhớ mình ngồi trong lòng những đứa trẻ lớn hơn mình ở băng ghế trước. Mọi thứ diễn ra không mấy suôn sẻ giữa tiếng cười nói, tiếng vỗ tay ngập tràn năng lượng cuồng nhiệt. Chà, nói sao nhỉ? Chúng tôi đâm nhẹ vài lần vào đuôi xe phía trước, rồi bị đuổi khỏi lễ diễu hành.

Còn tiếp

Post Top Ad

Your Ad Spot

Trang