Khi ở nhà, bố thường cãi nhau với mẹ suốt đêm hoặc say đến mức không đủ nhận thức để nói chuyện. Tôi không biết trong cơn say, ông có nghe lời mẹ đay nghiến không.
Khi công việc kinh doanh thất bại, bố tôi nghiện rượu trở lại.
Áp lực đồng
tiền gây căng thẳng cả gia đình. Nhưng đáng sợ hơn là tâm trạng thất thường của
bố. Tôi rất sợ khi ngồi trên xe với bố, vì ông thường lảm nhảm một mình. Tôi
không hiểu lời bố nói. Còn ông mải mê chìm sâu vào thế giới riêng.
Khoảnh khắc
đó giúp tôi nhận ra, bố có lý do chính đáng chìm đắm vào cơn say. Chứng căng thẳng
khi làm việc cộng với tổn thương tinh thần từ bé chế ngự tâm trí ông. Hẳn bố phải
mất rất nhiều thời gian tự chữa lành cho bản thân sau những đè nén đến từ ông nội.
Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu vì sao thời gian đó bố lại cư xử quá khắc nghiệt
với chúng tôi. Ông chưa bao giờ hài lòng về gia đình.
Tôi mong ước
một người bố sống yêu thương. Biết nói những lời giản đơn: “Bố yêu con nhất
trên đời. Dù con có làm gì, bố vẫn yêu con hết mực.” Thật buồn khi điều tôi
mong muốn mãi không trở thành sự thật.
Bố bất chấp,
lạnh lùng và cư xử với tôi rất tệ. Nhưng ông còn đối xử với Bryan tệ hơn cả thế.
Bố ép Bryan chơi thể thao đến mức sức khỏe suy kiệt. Cuộc sống Bryan khi ấy khó
khăn hơn tôi rất nhiều. Bố buộc anh trải qua chế độ rèn luyện khắc nghiệt, vô độ
như ông nội June từng áp dụng. Bryan phải tập bóng rổ, bóng đá… dù anh sinh ra
không thuộc về những môn này.
Bố cũng
ngược đãi mẹ. Khi cơn nghiện rượu đến, ông có thể bỏ đi khỏi nhà nhiều ngày liền.
Thành thật mà nói, hành động bỏ nhà đi của ông là một sự tử tế với chúng tôi.
Tôi không thích bố ở nhà.
Khi ở nhà,
bố thường cãi nhau với mẹ suốt đêm hoặc say đến mức không đủ nhận thức để nói
chuyện. Tôi không biết trong cơn say, ông có nghe lời mẹ đay nghiến không.
Nhưng chúng tôi thì có. Cơn thịnh nộ của mẹ trừng phạt Bryan và tôi. Anh em tôi
thao thức cả đêm chẳng thể chợp mắt vì tiếng hét vang của bà.
Trong chiếc
váy ngủ, tôi quyết định xông ra phòng khách cầu xin mẹ: “Bố đang không khỏe mẹ
ơi. Mẹ hãy cho bố ăn rồi đưa ông lên giường!”
Mẹ đang
tranh cãi với một người không còn đủ ý thức. Và lời van xin của tôi trở nên vô
ích, bà không lắng nghe tôi. Trong cơn tức giận, tôi quay lại giường, nhìn chằm
chặp lên trần nhà, còn trong lòng không ngừng dậy sóng những lời không hay về mẹ.
Những gì bố
tôi làm không phải quá tệ sao? Ông là kẻ nghiện rượu đến mức cả gia đình bị đẩy
vào cảnh nghèo khó. Ông cũng là kẻ nằm bất tỉnh trên ghế chẳng hay biết gì. Nhưng
người khiến tôi khó chịu nhất chính là mẹ. Vì ít ra, bố còn im lặng. Còn tôi phải
chịu đựng tiếng ồn từ mẹ dù rất buồn ngủ.
Ngoài
những viển cảnh tệ hại diễn ra mỗi đêm, mẹ luôn biết cách biến nhà thành nơi mọi
người thích lui đến. Dĩ nhiên khi ấy bố đang bận uống rượu ở xó xỉn nào đó. Bọn
trẻ con hàng xóm thích đến nhà tôi. Chúng tôi có hẳn quầy Bar cực ngầu với mười
hai chiếc ghế được xếp vòng quanh. Mẹ tôi là hình mẫu phụ nữ miền Nam tiêu biểu.
Những người phụ nữ ưa trò chuyện, thích nấu cháo điện thoại, phì phèo thuốc lá
cùng bạn bè cạnh quầy Bar (Mẹ thường hút thuốc lá Virginia Slims, loại mà tôi vẫn ưa chuộng). Bọn trẻ con lớn hơn thường ngồi trên ghế
xem TV hay chơi game. Tôi như vô hình trong khoảnh khắc ấy. Tôi quá bé để cảm
thấy hứng thú mọi thứ. Tôi nghĩ cách để gây sự chú ý nhưng không thành.
Khi còn bé, tôi có thể ví nhà mình như sở thú công cộng. Tôi nhảy múa trên chiếc bàn cà phê để mẹ chú ý. Còn mẹ luôn bận nhảy qua những chiếc ghế dài cố bắt Bryan đánh đòn vì anh cãi lại bà.
Tôi phấn khích tìm mọi cách lôi kéo ánh nhìn từ những đứa trẻ lớn hơn. Bọn chúng lúc này vẫn bận dán mắt vào TV trong phòng khách. Tôi cũng muốn người lớn tạm dừng cuộc trò chuyện trong bếp để chú ý đến mình.
Khi ấy, mẹ thường hét lên: “Britney, chúng ta đang có khách! Con hãy cư xử như một cô bé ngoan nào.”
Tôi phớt lờ lời mẹ và vẫn tiếp tục làm trò gây chú ý.
5
Tôi chỉ
là cô gái nhỏ hướng nội, nhưng đã tham gia đầy đủ các lớp học kỹ năng để có
ngôn ngữ hình thể dẻo dai. Lên năm tuổi, tôi tham gia cuộc thi nhảy cấp thị trấn.
Tôi đội chiếc mũ chóp cao, tay xoay gậy điêu luyện và di chuyển theo âm nhạc.
Tôi giành chiến thắng. Từ đó, mẹ đưa tôi tham gia nhiều cuộc thi hơn trong thị
trấn. Khi xem lại ảnh và video ngày đó, tôi thấy mình mặc những bộ trang phục rất
kỳ dị. Năm cấp ba, tôi mặc chiếc áo phông thùng thình màu tím, thắt chiếc nơ lớn
cùng màu trên đầu để diễn một vở kịch. Dĩ nhiên, tôi trông dị hợm như gói quà
di động. Thật khủng khiếp!
Sau chiến
thắng ở cuộc thi tài năng diễn ra ở Baton Rouge, bố mẹ kỳ vọng hơn về tôi. Cả
hai muốn tôi tìm được cơ hội vượt xa những giải thưởng cấp trường hay thị trấn.
Và khi xem quảng cáo tuyển thành viên cho The Mickey Mouse Club, bố mẹ không ngại
lái xe suốt tám tiếng đưa tôi đến Atlanta. Ở đó, tôi phải trở nên đặc
biệt giữa hai nghìn đứa trẻ. Tiếc thay, ban tổ chức chỉ tuyển chọn trẻ em từ 10
tuổi.
Khi
giám đốc tuyển chọn Matt Casella hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Tôi nhanh nhẩu
trả lời: “Dạ con tám tuổi.” Rồi chợt nhớ quy định, tôi đáp lại: “Dạ ý con là
chín.” Ánh mắt Matt
Casella dấy lên sự nghi ngờ.
Buổi
tuyển chọn đó, tôi nhảy và hát bài “Sweet Georgia Brown” kết
hợp cùng nhiều động tác thể dục dụng cụ.
Ban tổ
chức loại dần các ứng viên từ vài nghìn xuống chỉ còn một vài đứa trẻ có tiềm
năng. Trong số ứng viên được giữ lại có Keri Russell đến từ California. Đó là một cô gái xinh đẹp lớn hơn tôi vài tuổi.
Tôi cùng
cô gái tên Christina
Aguilera đến từ Pennsylvania bị loại. Ban tổ chức đánh giá
cao tài năng của chúng tôi. Matt khuyến khích chúng tôi quay lại tuyển chọn khi
đủ lớn và có thêm nhiều kinh nghiệm. Ông gợi ý mẹ nên đưa tôi đến New York để
tìm kiếm cơ hội. Matt muốn mẹ tìm đến một người đại diện phát ngôn. Người này đủ
sức hậu thuẫn những nghệ sĩ nhí gầy dựng sự nghiệp trình diễn trên sân khấu.
Chúng
tôi không về nhà ngay mà lưu lại Louisiana suốt sáu tháng. Ở
đây, tôi phụ phục vụ bàn cho nhà hàng hải sản có tên Granny's Seafood and Deli của bà cố Lexie.
Nhà
hàng luôn xộc lên mùi tanh khủng khiếp. Tuy nhiên, thức ăn lại ngon ngoài sức
tưởng tượng. Nhà hàng trở thành điểm tụ họp mới của bọn trẻ con. Phía sau nhà
hàng từng là nơi anh trai tôi cùng chúng bạn say xỉn hồi trung học. Trong khi
đó, có cô gái nhỏ chín tuổi diện bộ trang phục xinh xắn bận chà rửa sò và bưng
thức ăn trong bộ dạng lắc lư không ngừng.
*
Matt giới
thiệu mẹ tìm đến Nancy Carson. Bà gửi đoạn video tôi hát bài “Shine On, Harvest Moon” đến Nancy và nhận được cuộc hẹn ở New York.
Văn
phòng Nancy nằm trên tầng hai mươi, trong một tòa nhà ở Midtown Manhattan. Tôi hát cho Nancy nghe rồi trở về nhà. Tôi đã được công ty đầu tiên ký
hợp đồng quản lý như vậy đấy.
*
Chúng
tôi trở về Louisiana không bao lâu thì em gái Jamie Lynn chào đời. Tôi cùng Laura Lynne chơi với con bé suốt nhiều giờ liền. Con bé như búp bê của chúng tôi vậy.
Vài
ngày sau, mẹ đưa con bé về nhà. Trong lúc tôi bận tập luyện cho cuộc thi nhảy mới
thì mẹ bắt đầu cư xử kỳ lạ. Trong lúc xỏ kim chuẩn bị ngồi khâu đồ cho tôi thì
bà chợt đứng dậy rồi ném bộ trang phục đi. Mẹ dường như không biết tại sao bản
thân lại hành động như vậy. Công bằng mà nói, bộ trang phục đó xấu tệ. Nhưng
tôi cần nó để mặc trong cuộc thi.
Tôi hỏi:
“Mẹ ơi, sao mẹ lại vứt trang phục của con?”
Sau đó
tôi trông thấy máu... Máu khắp nơi trong nhà.
Vết
thương sau sinh của mẹ dường như có vấn đề. Mẹ đang chảy máu. Tôi hét lên gọi bố:
“Bố ơi, mẹ bị sao này? Bố ơi bố!”
Bố chạy
vào nhà rồi đưa mẹ vào viện. Suốt chặng đường, tôi liên tục hét lớn: “Mẹ ơi, đừng
xảy ra chuyện gì nha mẹ!”
Đó hẳn
là ký ức đáng sợ với bất cứ ai. Khi một cô bé chín tuổi trông thấy mẹ chảy máu,
sự kinh hoàng càng tăng lên gấp nhiều lần. Tôi chưa bao giờ trông thấy máu nhiều
như vậy.
Chỉ mất
hai giây, bác sĩ đã cầm máu được cho mẹ. Họ thậm chí còn chẳng hoảng hốt. Băng
huyết sau sinh có vẻ không phải là điều xa lạ. Nhưng nó in sâu vào tâm trí bé
nhỏ của tôi.
Khi ở lớp
thể dục dụng cụ, tôi luôn quan sát mẹ ngồi bên kia cửa sổ. Phản xạ đó khiến tôi
an tâm phần nào. Một ngày nọ, tôi vào lớp và không thấy mẹ ngồi ở vị trí quen
thuộc. Bà không ở đó. Tôi hoảng sợ nghĩ rằng có thể mẹ đã ra đi mãi mãi. Cô gái
nhỏ ngã khuỵu xuống như thể ai đó vừa mới qua đời.
Cô giáo
vội chạy đến an ủi: “Bé cưng à, mẹ con có thể đến Walmart mua đồ rồi về nhanh thôi!”
Hóa ra
cô giáo tôi đoán đúng. Mẹ đến Walmart mua đồ. Bà quay lại và trông
thấy tôi hoảng sợ. Từ đó, mẹ không bao giờ rời khỏi vị trí ngồi bên kia cửa sổ
nữa. Cho đến nhiều năm sau, mẹ vẫn luôn bên cạnh tôi.
còn tiếp