6
Tôi được mời tham gia cuộc thi Star Search năm lên 10 tuổi.
Ở vòng tuyển chọn, tôi trình diễn bài hát sôi động “I Don’t Care” của
Judy Garland và nhận được 3,75 sao. Đối thủ của tôi là một cô gái hát Opera nhận
được 3,5 sao. Tôi bước vào vòng kế tiếp và tiếp tục ghi hình vào cuối ngày. Đối
thủ của tôi bây giờ là cậu trai 12 tuổi có tên Marty Thomas. Đó là cậu trai đeo
chiếc cà vạt bolo, còn tóc xịt rất nhiều keo. Dù là đối thủ, chúng tôi vẫn hòa
đồng. Trước khi quay hình, chúng tôi còn chơi vài trận bóng rổ giao lưu. Tôi chọn
bài “Love Can Build a Bridge” Judds cho vòng thi này. Đây cũng là bài tôi từng
hát trong đám cưới dì năm ngoái.
Trong lúc chờ chấm điểm, người dẫn chương trình Ed McMahon phỏng vấn
nhanh vài câu ngay tại sân khấu.
Ed McMahon nhận xét: “Trong số các thí sinh ở vòng trước, ông rất ấn tượng
với vẻ ngoài đáng yêu của con. Mắt con rất đẹp. Con có thể tiết lộ cho ông biết,
con có bạn trai chưa?”
Tôi đáp: “Dạ thưa ông, con không có bạn trai.”
“Tại sao lại không chứ?”
“Vì con thấy con trai rất xấu tính.”
“Ý con là bạn trai của con rất xấu tính hay tất cả con trai đều như vậy?
Ông muốn hỏi người bạn là con trai của con ấy, ý ông không phải là bạn trai!
Nhưng con thấy ông thế nào?”
Tôi lại đáp: “Dạ, còn tùy vào ông.”
Ed nói: “Ông hiểu ý con rồi nhé!”
Tôi nhận được 3,75 sao, còn Marty
được 4 sao hoàn hảo. Marty chúc tôi may mắn. Tôi cố mỉm cười, ôm Marty rồi rời
khỏi sân khấu. Tôi giữ im lặng, bước vào hậu trường rồi bật khóc nức nở. Mẹ phải
mua cho tôi một chiếc bánh kem mềm nóng hổi để dỗ dành.
*
Mẹ cùng tôi liên tục bay từ quê nhà đến New York rồi lại về. Lịch trình bận
rộn khiến cho một cô bé như tôi vừa phấn khích, vừa lo lắng.
Tôi tham gia một vai phụ trong vở nhạc kịch “Ruthless!” ở Broadway. Đây
là tác phẩm lấy cảm hứng từ 4 tác phẩm “The Bad Seed”, “All About Eve”, “Mame”
và “Gypsy.” Tôi diễn vai Tina Denmark, ngôi sao nhí mắc chứng bệnh rối loạn
nhân cách chống đối xã hội (Sociopathic). Bài Tina hát đầu tiên có tên “Born to
Entertain.” Đó là vai diễn được yêu thích. Ở sân khấu ấy còn có nữ diễn viên trẻ
tài năng Natalie Portman đang ngồi ghế dự bị.
Thời gian công diễn vở nhạc kịch, gia đình tôi thuê căn hộ nhỏ gần trường
Professional Performing Arts School. Căn hộ nhỏ vừa đủ cho mẹ, tôi và em bé
Jamie Lynn. Tôi bắt đầu tham gia các lớp học tại trung tâm Broadway Dance. Tuy
vậy, phần lớn thời gian tôi chủ yếu có mặt tại nhà hát Players nằm ở trung tâm
thành phố.
Thử thách này như lời xác nhận tôi hoàn toàn đủ tài năng trở thành nghệ
sĩ trên sân khấu. Tuy nhiên, lịch làm việc quá sức với một đứa trẻ. Tôi chẳng
thể sống cuộc đời một cô bé bình thường và cũng chẳng có bạn. Tôi quay cuồng
theo lịch làm việc mỗi ngày. Riêng thứ Bảy tham gia hai suất diễn.
Tôi không thích là diễn viên dự bị chút nào. Mỗi đêm, tôi phải xuất hiện ở
sân khấu phòng trường hợp cần thay vai chính Tina của Laura Bell Bundy. Nhiều
tháng trôi qua, Laura Bell Bundy rời đi. Tôi đảm nhiệm vai chính trong sự chán
chường.
Tôi muốn về nhà vào Giáng Sinh và rơi nước mắt khi biết có lịch diễn. Tôi
mếu máo hỏi mẹ: “Con có cần thiết phải diễn vào lễ Giáng Sinh không mẹ ơi?” Tôi
nằm trong nhà, đưa mắt nhìn bâng quơ một cái cây. Tôi nhớ cây Thường Xanh đặt
trong phòng khách ở Kentwood biết nhường
nào.
Trong tâm trí bé nhỏ của mình, tôi không hiểu vì sao mình phải biểu diễn
vào những ngày nghỉ lễ. Cuối cùng, tôi bỏ lịch trình và trở về nhà.
*
Lịch diễn sân khấu quá khắc nghiệt đối với Britney bé nhỏ. May mắn thay,
đây là cơ hội giúp tôi học cách hát trong khán phòng nhỏ. Nơi đây chỉ có sức chứa
200 khán giả. Vì thế, khán giả rất cận kề diễn viên. Cảm giác gần gũi tạo cảm hứng
cho diễn viên hát cảm xúc. Tôi nhận ra năng lượng từ khán giả là một điều gì rất
thiêng liêng. Khán giả giúp tôi máu lửa hơn.
Bằng kinh nghiệm diễn xuất đó, tôi quay lại buổi tuyển chọn thành viên mới
cho Mickey Mouse Club.
*
Thời gian chờ Mickey Mouse Club tuyển chọn ở Kentwood, tôi theo học tại học
viện Parklane. Dù mới 11 tuổi, tôi đã trở thành tay chơi bóng rổ cực ngầu và có
thể tham gia điều hành các vở kịch diễn ra tại học viện. Mọi người thường nghĩ
tôi từng trong đội cổ vũ, nhưng tôi chưa bao giờ tham gia hoạt động đó. Tôi
thích nhảy múa nhưng cũng ưa thích bóng rổ. Cứ thế, tôi đập bóng bất chấp chiều
cao khiêm tốn. Tôi mặc chiếc áo rộng thùng thình in số 25 và chạy quanh sân như
chú chuột nhỏ.
Khoảng mười lăm hay mười sáu tuổi gì đấy, tôi thích một anh chàng trong đội
tuyển bóng rổ. Anh ấy luôn giành ba điểm một cách dễ dàng. Mọi người khắp nơi
kéo đến sân xem anh ấy thi đấu hệt như bố tôi hồi trẻ. Anh ấy đánh bóng giỏi
nhưng không qua được bố tôi đâu. Dù sao, anh ấy vẫn là một thiên tài.
Tôi bất ngờ trước chiều cao của anh ấy và cả những ai cao hơn tôi. Nhiệm
vụ trên sân của tôi là cướp bóng đối thủ ở giữa sân và thực hiện cú cản phá.
Tôi yêu cảm giác hồi hộp khi thoăn thoắt đi qua các đối thủ. Một hành động
chớp nhoáng, không tính toán, khó đoán kết quả. Điều đó chẳng phải thật hào hứng
sao. Tôi là cô gái nhỏ đáng yêu đến nỗi đối thủ chẳng thể nhìn thấy trên sân.
Cảm giác chơi bóng khác với khi đứng trên sân khấu ở New York. Dưới dánh
đèn sân khấu, nghệ sĩ sẽ chờ đợi tiếng vỗ tay từ khán giả. Cảm giác đó chính là
điều tuyệt vời tiếp theo trong đời tôi.
7
Tôi đã sẵn sàng cho buổi tuyển chọn thành viên mới cho Mickey Mouse Club.
Giám đốc tuyển chọn - Matt, từng giới thiệu Nancy với mẹ và bà trở thành đại diện
phát ngôn của tôi. Nancy tán thành việc tôi tham gia buổi tuyển chọn.
Mickey Mouse Club là chương trình tuyển chọn, đào tạo các tài năng nhí
trong lĩnh vực giải trí. Chúng tôi phải tập vũ đạo, học hát, diễn xuất, thu âm
và tham gia lớp học văn hóa. Các thành viên được chia thành nhiều nhóm nhỏ. Mỗi
nhóm nhỏ dùng chung phòng thay đồ. Christina Aguilera và tôi bé hơn các thành
viên khác nên cùng nhóm. Thời điểm ấy, chúng tôi rất ngưỡng mộ những thành viên
lớn: Keri Russell, Ryan Gosling và Tony Lucca. Những người hùng điển trai trong
đôi mắt công chúa Spears bé nhỏ. Tôi nhanh chóng thân thiết với chàng trai tên
Justin Timberlake.
Tham gia Mickey Mouse Club là giấc mơ lớn của mọi đứa trẻ. Không chỉ là
niềm vui, đó còn là cảm giác trên cả tuyệt vời.
Chúng tôi quay hình tại Disney World ở Orlando. Mẹ đưa em bé Jamie Lynn
hai tuổi đi cùng tôi. Ban ngày, chúng tôi được nghỉ ngơi. Tôi cùng các bạn diễn
sẽ cưỡi ngựa dạo chơi. Nơi đó là thiên đường của trẻ con. Chúng tôi vui không
tưởng. Nhưng Mickey Mouse Club còn có cả sự cam go. Chúng tôi tập vũ đạo một
ngày ba mươi lần, cố gắng hoàn hảo đến từng động tác.
Niềm vui kéo dài chưa lâu, tôi nhận được tin bà ngoại Lily qua đời vì đột
quỵ. Bà ngoại chết đuối khi đang bơi ở nhà. Chúng tôi bất lực chẳng thể bay về
dự đám tang vì không có nhiều tiền. Trong khoảnh khắc ấy, cô Lynn Harless - người
mẹ tử tế của Justin đã cho chúng tôi vay. Trong Mickey Mouse Club, những đứa trẻ
và cả bố mẹ theo cùng đều là gia đình.
Một ngày nọ, Tony vào phòng thay đồ nữ tìm chiếc mũ để quên. Vừa trông thấy
Tony, tim tôi hẫng một nhịp. Ôi, tôi thích anh ấy lâu rồi. Thật không thể tin,
Tony vừa bước vào phòng thay đồ của tôi. Trái tim bé nhỏ của tôi rơi bộp xuống
sàn.
Một buổi tối trước khi ngủ, chúng tôi chơi trò “Thật hay Thách”. Ai đó
thách Justin hôn tôi. Anh ấy cúi xuống hôn tôi trong lúc bài hát của Janet
Jackson vang lên đâu đó.
Tôi nhớ về năm học lớp ba, tôi từng nắm tay một cậu trai trong thư viện.
Cảm giác đó thật sống động và thực tế. Lần đầu tiên trong đời, một câu trai làm
điều lãng mạn với tôi. Cảm giác đó bùng nổ như sự nổi loạn hoàn hảo. Khi đó đèn
đang tắt trong thư viện, còn chúng tôi lén nắm tay nhau dưới gầm bàn để tránh
giáo viên bắt gặp.
còn tiếp