Kami bước chân chầm chậm
trên đường. Đường phố huyên náo với đủ mọi âm thanh ồn ào dường như không đẩy
chân cô bước nhanh thêm dù chỉ là một nhịp. Ngước nhìn những bảng hiệu đèn đầy
màu sắc từ phía bên kia đường, cô khẽ mỉm cười ngồi phịch xuống chiếc ghế trống
bên cạnh một căn nhà ọp ẹp có rất nhiều bụi cây mà cô cũng chẳng biết là cây
gì.
- Thành phố chúng ta
luôn luôn náo nhiệt nhỉ? – Một giọng nói trầm ấm bất chợt ùa đến từ phía bên phải
Kami, khiến cô khẽ giật mình.
- Ồ, Kazuo. Anh làm em
suýt chút nữa thì chết khiếp đấy! – Kami lấy hai bàn tay khẽ vuốt nửa mặt rồi
cười lớn.
- Anh làm em giật mình
thật à? Em không đùa chứ? Giữa không gian toàn tiếng ồn thế này mà giọng nói của
anh vẫn nổi trội đến thế ư? – Kazuo đẩy Kami nhích sang một bên rồi ngồi phịch
xuống. Anh đưa tay tháo cặp kính đen.
Tâm trí Kami chùng xuống.
Từ rất lâu trước đây, Kazuo và cô từng là hai người yêu nhau cùng sở thích
chung là âm nhạc. Họ đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn để có thể sống
với giấc mơ lớn của đời mình. Nhưng đến khi Kazuo chạm đến thành công thì dường
như sự xuất hiện của Kami bên cạnh anh trở nên thừa thãi. Họ rạn nứt dần vì
không còn chung lối đi. Kazuo đã rời khỏi Kami đi theo tiếng gọi tình yêu với
cô gái thường sát cánh với anh trong công việc. Kami chỉ còn có thể ra đi. Ra
đi chấm dứt khoảng thời gian chưa bao giờ là đủ với tình yêu mà cô dành cho
anh. Ngày hôm nay, khi vô tình gặp lại Kazuo lần thứ ba trong vòng hai tuần gần
đây. Cảm xúc Kami vẫn rối loạn. Nhịp tim cô vẫn đập liên hồi. Mỗi nhịp đập như
một nhát búa giáng xuống nỗi đau dường như chỉ mới xảy ra hôm qua của cô.
- Kazuo, anh bây giờ
không còn là người bình thường nữa. Em nghĩ anh nên đeo kính lại trước khi người
hâm mộ nhận ra anh và dìm chết chúng ta ở đây. – Kami giọng bông đùa.
- Anh xin lỗi vì sự bất
tiện này. – Nói rồi Kazuo đeo cặp kính
trở lại.
- Kazuo, bất tiện gì cơ
chứ? Ôi chúa ơi, không thể ngờ giấc mơ của anh đã trở thành hiện thực. Hôm qua,
anh còn xuất hiện trên sân khấu Grammy và hát bài hát của chúng…à của em tặng
anh nữa mà. Là Grammy đấy Kazuo. Đó là giấc mơ của hàng triệu người ấy chứ. –
Kami hồ hởi.
- Thật ra, em biết không
Kami. Anh đã mất nhiều thứ hơn anh nghĩ đấy! – Giọng Kazuo chùng xuống.
- Ơ kìa, hôm nay mọi người
náo nhiệt quá đi mất. – Như đoán được ý nghĩ của Kazuo, Kami lơ đãng chuyển
sang một đề tài bâng quơ khác mà cô vừa xẹt nghĩ qua trong đầu.
Kể từ giây phút đó, cả
hai ngồi im lặng hồi lâu. Trong con người Kami lúc này, cô thật sự rất bối rối
khi gặp lại Kazuo. Vài tháng trước, Kami đã giữa chừng rời khỏi buổi biểu diễn
của Kazuo. Kami hiểu, đây không phải là một buổi biểu diễn đơn thuần, mà là lời
xin lỗi của Kazuo dành cho cô sau phút nông nổi lừa dối cùng những chuyện không
vui đã qua. Nhưng với bản năng là một cô gái cứng đầu, Kami không thể buộc mình
bỏ qua mọi chuyện như thế. Từng kỉ niệm, kí ức giữa cô và Kazuo vẫn còn hiện hữu
mỗi giây, mỗi phút. Tuy nhiên, Kami không còn cảm thấy Kazuo là chỗ dựa an toàn
nữa.
- Album mới của em tên
gì nhỉ? Hình như là “The Great Outdoors” đúng không? Anh nghe nói nó bán khá chạy”
– Kazuo mở lời phá tan không khí nghiêm trọng đang diễn ra.
- Anh nhớ tên CD mới của
em à? Cho đến chờ nó đã bán được hơn 100.000 bản rồi.
- Chúa ơi, 100.000 bản
ư? Em thật sự đã thành công rồi Kami à! Anh đã nói rồi, em là một tài năng mà - Kazuo tỏ vẻ bất ngờ.
- Như thế đã là gì so với
anh cơ chứ. - Kami nháy mắt.
Một nhóm những người trẻ
từ bên đường dần lướt gần đến nơi Kami và Kazuo đang ngồi. Vừa lướt thấy đám
đông, Kami đưa tay xoa đầu.
- Kazuo, người hâm mộ
phát hiện ra anh rồi kìa.
- Chào chị, chị là Kami?
Chị có thể cho bọn em chụp một tấm hình với chị được không? – Một cô bé mặc váy
hồng bước ra từ đám đông nhìn Kami trong lúc cô không khỏi vẻ mặt ngỡ ngàng.
Bên cạnh Kami, Kazuo cố kìm nén nụ cười.
- À ừ chắc rồi. – Kami
ngập ngừng đáp lại rồi nhanh chân đứng dậy tiến đến phía đám đông các cô gái.
Phải mất mười lăm phút sau, Kami mới có thể trở lại chỗ ngồi.
- Em nổi tiếng rồi Kami ạ.
Anh nghĩ em sẽ còn tiến xa hơn nữa trong tương lai đấy. Giá như em chịu tha thứ
và quay trở lại với anh thì anh sẽ có cách giúp em…
- … thôi đủ rồi, Kazuo.
Vấn đề ở đây không phải là anh có giúp em hay không mà là cảm xúc em dành cho
anh đã hết rồi. – Kami ngắt lời. Kazuo cuối mặt, hít một hơi dài trước khi nắm
chặt lấy tay Kami kéo đi, bất chấp sự phản kháng của cô.
Kazuo kéo tay Kami và dừng
lại khi đứng trên tầng thượng một khu nhà cũ kĩ. Nơi có thể nhìn thấy bao quát
toàn cảnh thành phố về đêm.
- Anh nghe bài hát Like A Fool của em mỗi đêm. Bài hát đó dằn
vặt anh, khiến anh không lúc nào thôi nghĩ về em. – Mắt Kazuo nhìn ra phía xa.
- Em xin lỗi nếu như điều
đó làm anh khó chịu. Anh biết đấy, đó chỉ là một phút cảm xúc bất chợt và rồi…em
thu âm nó gửi đến anh… – Kami cố giải thích, tay cô vuốt ngược mái tóc đã bắt đầu
rối bù.
- Anh không khó chịu.
Anh nói điều đó, chỉ để cho em biết, anh vẫn còn rất yêu em Kami à. Đúng, anh
đã từng có sai lầm khi bỏ rơi em, nhưng tại sao chúng ta không cho nhau cơ hội
khi cả anh và em đều muốn quay trở lại. – Kazuo trầm tư, mắt anh nhìn sâu thẳng
vào đôi mắt của Kami đang bối rối.
Đôi mắt Kami dần sũng nước.
Cô đưa tay quẹt nhanh giọt nước lăn vội, đưa tay lấy điện thoại trong túi, rồi
bật lên một đoạn âm thanh văng vẳng tiếng Piano.
…I surrender but I can’t do this. I still love you. I’m just a fool,
waiting for your call… Day by day…
- Anh biết không Kazuo.
Em đã viết bài hát này vào tối qua. Và em nghĩ ngay chính lúc này, nó sẽ thay
cho câu trả lời của em. – Kami mỉm cười.
- Em biết không, Kami. Lẽ
ra em phải nên làm giá lên một chút, đừng dễ dàng tha thứ cho anh đến vậy. Anh
xứng đáng nhận được nhiều sự tổn thương hơn từ em… – Kazuo nhíu mày.
- Chuyện đó qua rồi,
Kazuo. Cái chúng ta cần sống là hiện tại ngay lúc này chứ không phải là quá khứ
ẩm ương đã qua. Hơn nữa, em chỉ đồng ý tạm bỏ qua cho anh, chứ chưa tha thứ đâu
đấy! – Kami đưa tay vò tung mái tóc Kazuo.
- Cứ thế, chúng ta yêu
thôi à? - Nói rồi Kazuo luồn tay khóa chặt bàn tay của Kami. Gió từ phía Nam thổi
mạnh làm tung lòa xòa mái tóc của cả hai.
Nhịp bài hát phát ra từ
điện thoại Kami vẫn vang đều…
Thông tin tác phẩm:
Truyện ngắn “Cứ Thế, Chúng ta Yêu” được trích từ tác
phẩm văn học “Tranh Tối Mà Yêu” của
nhà văn Ray Đoàn Huy, phát hành năm 2015 bởi Huy Hoàng Book.
“Tranh Tối Mà Yêu” là quyển sách được chính tác giả cảnh báo không dành cho
người cô đơn và thất tình. Bởi đây không phải là những câu chuyện
tình yêu ngọt ngào màu hồng, mà trái lại nó sẽ bóc tách nhiều
khía cạnh tối ẩn sâu bên trong những mối quan hệ lãng mạn khiến
người đọc có thể bị sốc với mỗi diễn biến từ các nhân vật.
Như ca sĩ - nhạc sĩ - nhà văn Hamlet Trương chia sẻ: “Khi đọc cuốn sách này, bạn chỉ cần khóa cửa phòng, mở cửa lòng, và để tác giả mang bạn đi cùng đến thế giới tuyệt đẹp đầy say mê của tác giả.”