Người ngây thơ, chưa hẳn họ sẽ yêu đối phương bằng sự ngây thơ. Người
trong sáng, chưa hẳn họ sẽ trong sáng mãi trong mối quan hệ của mình. Hai
mảng sáng tối cứ tranh nhau từng chút một. Để rồi tình yêu trở thành món đồ
chơi vô bổ của những kẻ tiêu pha tuổi thanh xuân không tiếc gì.
Kyon ngước nhìn vào
khoảng không trước mắt như một cái xác không hồn. Mắt cô hoang dại,
đôi khi ẩm ướt như một tán lá gai đầu ngày đọng sương sớm. Kyon đang
suy nghĩ điều gì đó mà ngay chính cô cũng chẳng biết. Cô thấy cuộc
đời mình vụn vỡ khi đối mặt với không gian lờ mờ trước mặt. Kyon
không hiểu trạng thái mình đang chịu đựng là gì. Cô muốn khóc, muốn
thét, muốn lật tung mọi thứ trong căn nhà mình chỉ để thỏa thê cái
cảm xúc không tên đó. Và rồi Kyon cố nén nó xuống, tự trấn an bản
thân mình rằng, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Em đang làm gì đó
Kyon.”
Tiếng Ringo như tiếng
chuông réo rắt rót vào tai Kyon. Cô giật mình, vội vàng gom góp, chỉn
chu lại cảm xúc, rồi quay sang phía Ringo mỉm cười.
“Không có gì đâu anh
ạ. Chỉ là em muốn yên tĩnh một lúc thôi.”
Ringo không nói thêm
lời nào, anh tiến gần hơn về phía Kyon. Hơi thở của anh phà vào gáy
cô từng cơn một. Đặt một nụ hôn lên vai Kyon, Ringo khẽ luồn tay vào
chiếc áo ngủ mà cô đang mặc. Chiếc áo rơi xuống, khoe nửa cơ thể vẫn
còn tràn căng thanh xuân của Kyon. Anh xoay người cô lại, quấn chặt đầu
lưỡi Kyon bằng nụ hôn của mình. Nhấc bổng Kyon bằng đôi tay chắc
chắn, Ringo đưa cô về phía chiếc giường đã trải sẵn ga trắng muốt.
Không gian bỗng chống im ắng, chỉ còn vài tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ theo
từng nhịp thở của cả hai.
Cơn yêu vừa dứt, Kyon
nằm cuộn mình trong chăn. Cô quay mặt về phía Ringo, hít một hơi dài.
Mùi cơ thể của anh bay vào mũi cô nhè nhẹ mà khoan khoái. Người đàn
ông không một mảnh vải che thân đang nằm cạnh Ringo chính là người
tình đầu tiên và cũng là chồng cô. Kyon đã cùng anh trải qua những
ngày tháng khi còn là sinh viên tại ngôi trường đại học lớn nhất
Sanyu này. Cô yêu anh, yêu đến mê mệt, lờ đi hàng tá anh chàng ngỏ lời
sau đó. Kyon say Ringo qua những cơn yêu cuồng nhiệt đến từ người đàn
ông trẻ hừng hực lửa. Để rồi ngay lúc này đây, sau 10 năm ròng, Ringo
vẫn là người chồng hừng hực ấy. Dù vậy, Kyon gần như chẳng còn cảm
nhận được cảm giác gì từ những cơn yêu. Cô luôn cảm thấy sự bó buộc
trong cảm xúc mà vẫn phải diễn cảnh hào hứng trước cơn dục vọng
của chồng.
Kyon suy nghĩ miên man.
Mắt cô chạm đến trần nhà rồi chuyển dần sang một bức tranh đặc sệt
những mảng tối đang được treo trên tường. Đó là món quà mà Ringo
cùng cô đã chọn mua 5 năm trước trong một chuyến du lịch sang Châu Âu.
Bức tranh gần như được bán với giá rẻ mạt, chỉ vì nó đã được treo
ở đó đủ lâu để có thể trở thành một phế phẩm trong nhà kho. Cả
Kyon lẫn Ringo đều thích bước tranh này vì nó mang một màu sắc rất
huyền bí. Càng nhìn lâu, Kyon càng như bị cuốn hút, mặc dù bức tranh
vẫn thế, đen tối và chẳng có điểm gì đặc biệt.
Ringo ngồi dậy. Anh
khẽ hôn lên trán Kyon rồi đến bên tủ quần áo thay đồ chuẩn bị ra
ngoài. Kyon vẫn nằm một lúc, sau khi tiếng xe của Ringo xa dần hồi
lâu. Cô nhặt chiếc áo ngủ rơi dưới sàn mặc lại vào người, rồi bước
ra phía nhà bếp pha một ly cà phê nóng. Ly cà phê chưa vơi được quá
nửa thì đã bị Kyon đặt lạnh nhạt lại xuống bàn. Cô tiến đến bàn
trang điểm, cố làm nét mặt mình tươi tỉnh bằng hàng loạt son phấn.
Kyon nhìn mình trong
gương, thấy rõ ràng giấc mơ thanh xuân đang dần rời bỏ cô từng ngày
một. Từ ngày đồng ý về làm vợ Ringo cho đến nay, cô đã không còn
nhớ bản thân mình là ai và muốn gì nữa. Cả ngày, sau khi tất tả
với hàng tá công việc nhà xong, Kyon chỉ biết làm bạn với những
quyển sách trên kệ kia. Mười năm như một cơn mơ, không dài nhưng đủ để
cuốn đi mất cái tôi mà cô từng có. Kyon nửa tiếc nuối, nửa lưng
chừng cảm giác chấp nhận. Có vẻ như từ giờ cho đến khi cô trút hơi
thở cuối cùng, đời cô cũng chỉ có vậy. Nhàn nhạt thanh xuân trôi phũ
phàng.
Ở tuổi 19, Kyon từng
muốn mình trở thành một nữ nhà văn nổi tiếng. Cô muốn viết lên suy
nghĩ của mình về lẽ đời bạc bẽo, rày đây mai mất. Kyon muốn thật
sự đắm chìm vào những câu chuyện bi đát của những con người tưởng
chừng hạnh phúc nhưng thật ra không phải vậy. Giấc mơ văn sĩ đó luôn
âm ỉ trong tim cô suốt 10 năm qua. Nếu không kết hôn với Ringo, biết đâu
đời cô đã khác. Chỉ vì say những cơn yêu mà cô đã mất cả giấc mơ
đời.
Kyon tiến về phía
cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ có hàng cây khô khốc trụi lá. Trông cô bồn
chồn như đang đấu tranh cho một thứ gì đó hỗn độn trong đầu. Chốc sau,
Kyon khoác áo ấm, len về phía nhà kho cũ. Bước vào trong, cô nhìn
quanh quẩn đến khi cảm giác thật sự an toàn rồi mới khom người dọn
những thùng rượu rỗng đặt sang bên. Sàn kho lúc này đã trốc hoác,
chỉ còn một màu đen bẩn thỉu. Kyon đưa tay chạm sàn, cố sức nâng một
thứ gì đó đang nằm rạp ẩn giấu. Nắp sàn bật lên, hé lộ cầu thang
nhỏ dẫn lối xuống phía dưới.
Một chút đắn đo, một
chút cẩn thận, Kyon nhìn quanh quẩn lần lữa trước khi mất hút dần
theo từng nhịp cầu thang. Căn hầm tối om không rõ một thứ gì ngoài
đốm sáng vàng cam từ cây đèn pin trên tay Kyon. Bước đến bậc thang
cuối cùng, cô đưa tay chạm vào nút công tắc ngụy trang ẩn kín trong
mảng tường bám bụi. Cánh cửa mở ra, dẫn lối Kyo đến một căn phòng
khác cũng tràn ngập màu đen. Thứ rõ ràng nhất trong phòng lúc này,
không còn là ánh sáng đèn pin mà từ một ô cửa số kính tròn tít
trên cao. Từ đó, ánh sáng rọi thẳng xuống căn phòng hẹp, soi rõ một
dáng người.
Kyon tiến dần hơn về
phía ánh sáng. Cô đưa tay chạm lấy gương mặt người đàn ông bị bịt
kín mắt. Phản ứng lại cái chạm tay của Kyo là sự vùng vẫy vang
vọng bởi tiếng xiềng xích đập vào hai bên vách. Kyo khóc. Cô đưa tay
gạt vội giọt nước chưa kịp ứa ra. Rồi lại đưa tay chạm mặt người
đàn ông, tháo miếng băng dính màu đen đang niêm chặt miệng hắn.
“Kyon cô muốn gì? Thả
tôi ra đi Kyon. Tôi van xin cô đấy.”
Kyon cười mỉm. Nụ
cười có vẻ chua chát làm cho mặt cô nóng bừng bừng. Đặt miếng băng
dính buộc chặt miệng người đàn ông lại, Kyon bắt đầu lần tay cởi
từng nút áo trên người hắn.
Tiếng xiềng xích đập
mạnh hơn vào tường hòa nhịp cùng tiếng thở từ cô gái có cơ thể
quyến rũ, lúc này đã trút bỏ hết trang phục trên người. Kyon tận
hưởng sự thăng hoa từng phút một, mặc cho cơ thể người đàn ông không
ngừng tỏ vẻ chống cự. Hai cơ thể ấy tranh tối, tranh sáng giữa một
vùng không gian ù ù hun hút.
*
Kyon đã nấu xong bữa
tối. Cô đặt mọi thứ lên bàn thật ngay ngắn trước khi Ringo về đến.
Tiếng xe hơi vừa đổ xịt trước cửa, nối tiếp sau đó là tiếng giày
nện trên sàn gỗ. Kyon cảm nhận được sự không ổn trong từng nhịp
tiếng động. Ringo bước vào nhà, vẻ mặt có vẻ không vui. Nhìn thấy
vẻ mặt ấy, Kyon có phần bối rối. Tay chân cô cuống quít như thừa
thãi, đến mức đánh rơi cả chén thức ăn đang cầm trên tay. Cố kiềm
nén nỗi sợ, Kyon gắng ra vẻ bình tĩnh, vừa nhặt mảnh vỡ trên sàn
vừa lên tiếng hỏi:
“Hôm nay anh có chuyện
gì không vui à?”
“Khốn kiếp cái lão
đối tác ấy. Lão ta cứ lần lữa chưa chịu kí vào bản hợp đồng. Chỉ
có một chữ kí mà tôi cứ phải chịu đựng lão ta suốt cả tháng nay.”
“Thôi, anh ăn tối
trước đã. Đi làm cả ngày mệt rồi.”
Ringo quăng cặp xách
xuống đất, tiến gần đến Kyon, giọng thỏ thẻ:
“Anh đang không vui, em
chìu anh một chút nhé.”
“Nhưng còn bữa tối…”
Kyon chưa dứt lời đã
nhận ngay một cái tát mạnh đến mức ngã lăn ra sàn. Tay cô chạm phải
một mảnh chén vỡ còn sót lại bật tóe máu. Ringo đưa tay cởi nút
áo, lao nhanh vào Kyon như con thú khát mồi lâu ngày. Kyon hoảng sợ
thật sự, tìm cách bỏ chạy. Thế nhưng, cô chỉ vừa nhoài người là
bàn tay Ringo đã tóm được. Hắn lôi Kon xồng xộc vào phòng ngủ, mặc
tiếng kêu khóc trơ trọi đập chan chát vào tường. Máu từ tay Kyon kéo
một vệt sài rồi mất hút sau cánh cửa gỗ.
*
Kyon ngồi giữa căn
hầm tối. Cô đã ngồi đó hơn một giờ đồng hồ mà chẳng phát ra tiếng
động nào, cho dù là nhỏ nhất. Kyon không muốn khóc, nước mắt dường
như chẳng còn có thể chảy ra nổi nữa. Cô đang tự hỏi mình đang sống
cuộc sống gì thế này. Phải chăng Kyon đang phải trả một món nợ lớn
nào đó mà cô không biết chăng? Kyon không hiểu kể từ lúc nào, ngôi
nhà ấm cúng của cô đã trở thành địa ngục. À không, nó phải là một
cái nhà chứa, mà Kyon chính là con điếm ở đó. Cô muốn vùng chạy
nhiều lần, nhưng cô chẳng biết mình sẽ vùng chạy đi đâu nữa.
“Ruri, lẽ ra lúc đó tôi nên chọn anh thay
vì tên chồng khốn nạn hiện giờ. Anh biết không, kể từ khi cứu anh
thoát khỏi bàn tay tàn độc của Kakashi, tôi nhận ra rằng anh chính là
người tôi cần nhất trong khoảng thời gian này. Được gần gũi anh trong
những giấc mơ hoang lạc, tôi mới cảm nhận lại được mình đang còn tồn
tại. Tôi biết, anh ghét tôi biết chừng nào. Nhưng Ruri, hãy nể tình
vì tôi đã cứu mạng anh mà giúp tôi tìm lại thiên đường cho chính
mình. Ở bên Ringo, tôi chỉ có nỗi uất ức chứ chẳng còn cảm xúc nào
khác nữa. Xin anh…”
“Tôi chỉ muốn chết…”
Tiếng người đàn ông
chỉ cất lên như vậy rồi im ắng hẳn. Kyon tiến đến gần hơn đến người
đàn ông. Cô ôm chầm lấy anh và lại bắt đầu trút bỏ quần áo của
mình. Cô muốn quên đi cơn đau vừa dứt bên Ringo. Kyon muốn quên sạch tất
cả mọi kí ức về hắn…
*
Buổi sáng ở Sanyu
bỗng chốc mưn phùn. Cảnh tượng bên ngoài tẻ nhạt. Ringo ngồi bên bàn
gỗ cạnh cửa sổ lật vội vài trang báo. Kyon tiến đến gần bên, tay
đặt nhẹ tách cà phê còn bốc ngói lên bàn. Ringo mỉm cười nhìn cô:
“Hôm nay em ra ngoài hay sao mà ăn mặc đẹp
vậy?”
“Ringo, anh quên rồi sao? Hôm nay là giỗ
của Kakashi, cô bạn thân nhất của em mà.”
“Có phải là cô gái bị chết cháy cách
đây nhiều năm không?”
Kyon khẽ gật đầu chứ
không đáp lại. Cô lặng lẽ bước đến hôn lên trán Ringo rồi đi nhanh về
phía cửa. Trước khi đi, cô còn kịp ngoái lại vài câu:
“Anh ở nhà nhé, em
phải đến mộ Kakashi. Từ đây đến đó khá xa, đi về cũng mất nửa
ngày.”
“Em có cần anh chở em
ra trạm xe Bus không?”
“Không cần đâu, em tự
lo được.”
Bóng Kyon dần xa giữa
hai hàng cây trụi lá. Mưa vẫn bay ngoài trời.
*
Mưa bất chợt dừng.
Dường như sự trì trệ này như là dấu hiệu để đón một cơn bão to sắp
ghé ngang Sanyu. Kyon cuống quýt giữa hai hàng cây trụi lá chạy về
phía nhà. Lũ quạ đen hôm nay bỗng bay náo loạn phía xa tít tắp. Kyon
lắc đầu ngao ngán. Cô bước vào nhà, đưa tay phủi vài giọt nước trên
áo khoác. Cơn mưa to đi kèm gió lớn đã khiến vài con đường không thể
lưu thông vì cây đổ. Kyon buộc phải về nhà sớm hơn dự định.
Kyon nhìn quanh quẩn.
Có vẻ như Ringo đã chui vào phòng ngủ như thói quen của anh ta mỗi
chủ nhật. Kyon bước vào phòng ngủ. Không có Ringo ở đây. Mọi thứ
buồn tẻ đến tội nghiệp. Cô tiến đến nhìn ngắm bức tranh sáng tối,
rồi khẽ lấy tay chạm vào nó. Đã nhiều năm qua đi, bức tranh đã phai
màu hơn trước. Duy chỉ có vẻ bí ẩn là chưa thể nào mất đi. Kyon
đứng ngắm hồi lâu. Rồi bỗng nhớ ra điều gì, cô nhanh chân ra khỏi
phòng đi tìm Ringo. Xe hơi vẫn trong nhà xe và cửa nhà không khóa. Hẳn
là Ringo đang vòng quanh đâu đó trong nhà.
Mưa lại bắt đầu rơi,
lần này thì đúng hẳn là bão to. Mái nhà ồm ồm tiếng sấm, còn cửa
sổ thì trắng xóa vì mưa đập vào mặt kính. Kyon bắt đầu cảm thấy lo
lắng. Một nỗi bồn chồn hiện lên rõ rệt trên gương mặt cô. Kyon cố
gắng hít thở đều để lấy lại bình tĩnh. Cô nhanh chân đi về phía sau
nhà, nơi cánh cửa nhà kho cũ hiện hữu. Càng bước, chân cô càng run
rẩy khi nhìn thấy dấu giày đàn ông lờ mờ hiện trên sàn.
Kyon bắt đầu lao
người như bay đến nhà kho. Cô hốt hoảng khi thấy nắp hầm bí mật trong
kho đã bị mở toang. Kyon run bần bật mà vẫn cố kiểm soát cơ thể của
mình, bước chầm chậm xuống từng bậc thang. Cánh cửa ở bậc thang
cuối vẫn đóng kín, không hề làm Kyon bình tĩnh hơn một chút nào.
Ngược lại càng làm cơ thể cô lạnh hơn. Như nhớ ra điều gì, Kyon đưa
tay rờ rẫm bức tường bẩn. Cô khe khẽ rút viên gạch ra nhẹ nhàng, ghé
mắt nhìn vào.
Cảnh tượng bên trong
làm Kyon như đông cứng lại. Đó vẫn là căn phòng tối với khe ánh sáng
duy nhất hắt xuống từ ô cửa sổ kính nhỏ. Hôm nay ánh sáng có vẻ mờ
ảo hơn, nhưng Kyon vẫn nhìn rõ hai cơ thể đang tranh tối, tranh sáng
giữa tiếng xiềng xích va đập vào vách tường.
Và một trong hai cơ
thể trần trụi đó chính là Ringo. Chiếc áo vất trên sàn, chính là
chiếc áo mà Kyon đã thấy hắn ta mặc trước lúc cô ra khỏi nhà.
Miệng Kyon đắng chát.
Răng cô cắn chặt môi đến tứa máu. Kyon nhắm mắt lại. Tay cô cho vào
túi áo khoác lấy ra một khẩu súng nhỏ. Đây là khẩu súng Kyon mua từ
một bọn buôn súng bí mật hồi tháng trước. Cô dự định sẽ dùng để
kết thúc cuộc đời mình, để chấm dứt bao nhiêu uất ức chất chứa
trong bản thân mình. Thế nhưng, Kyon vẫn chưa có can đảm tự mình làm
chuyện đó. Ngay lúc này đây, Kyon biết cô cần phải làm gì rồi. Đã
đến lúc, những kẻ trong cuộc phải có kết thúc cho mình.
Kyon đưa miệng súng
qua ô gạch mở. Bên trong căn phòng, tiếng thở vẫn vang đều mỗi nhịp
hòa cùng tiếng sấm rền vang…
Thông tin tác phẩm:
Truyện ngắn “Tranh Tối Mà Yêu” được trích từ tác phẩm
văn học “Tranh Tối Mà Yêu” của nhà văn
Ray Đoàn Huy, phát hành năm 2015 bởi Huy Hoàng Book.
“Tranh Tối Mà Yêu” là quyển sách được chính tác giả cảnh báo không dành cho
người cô đơn và thất tình. Bởi đây không phải là những câu chuyện
tình yêu ngọt ngào màu hồng, mà trái lại nó sẽ bóc tách nhiều
khía cạnh tối ẩn sâu bên trong những mối quan hệ lãng mạn khiến
người đọc có thể bị sốc với mỗi diễn biến từ các nhân vật.
Như ca sĩ - nhạc sĩ - nhà văn Hamlet Trương chia sẻ: “Khi đọc cuốn sách này, bạn chỉ cần khóa cửa phòng, mở cửa lòng, và để tác giả mang bạn đi cùng đến thế giới tuyệt đẹp đầy say mê của tác giả.”