1. Thành phố hạnh phúc
Thành phố Sanyu về đêm
im lặng, bình yên đến dịu dàng, khác hẳn sự náo nhiệt khi mặt trời còn vươn vai
làm nhiệm vụ của mình. Đúng như tên gọi, Sanyu được xem là thành phố của sự hạnh
phúc. Mọi người nơi đây luôn nở nụ cười trên môi, họ biết tận hưởng sự tồn tại
của bản thân và lắng nghe tiếng nói từ bên trong. Sanyu có thể xem là thành phố
biệt lập nhất trên toàn thế giới khi không có tai nạn, sự tiêu cực, cũng như bất
cập dồn nén. Những con người nơi đây, dù họ có là ai, thuộc tầng lớp nào thì họ
vẫn luôn luôn hạnh phúc. Hạnh phúc đến tận cùng. Tuy nhiên, điều gì cũng có hai
mặt của nó. Chính vì quá hạnh phúc, những con người Sanyu không còn xem tình
yêu là điều hiển nhiên thường nhật. Sự độc tôn bản thân được đẩy lên đến mức
khó tin và kết quả là dân số tại đây đang ngày một già cỗi, thiếu hụt. Bất kể sự
đe dọa đó, mọi người vẫn vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Đúng vậy, vì ở
Sanyu không ai là không hạnh phúc.
Fuyu thì khác. Cô là một
cô gái biệt lập từ bé. Nếu mọi người nơi đây tranh thủ tận hưởng từng phút giây
hạnh phúc, thì cô lại luôn mang nhiều cảm xúc trong cái đầu bé nhỏ xoăn tít của
mình. Cô lắng nghe bản ngã, nhưng hoàn toàn không thể hạnh phúc giống như đa phần
dân số tại Sanyu. Vì lẽ đó, Fuyu không có bạn bè. Cô sống đơn độc tại căn hộ
chung cư tầng 8, làm bạn với con chữ trên máy tính và dường như chỉ có lũ mèo
hoang đen đúa thường ghé thăm, mặc cho cô không ưa thích loài mèo, cũng như
không hiểu bằng cách nào lũ mèo lại có thể leo lên đến tận đây. Fuyu yêu viết,
cô có thể viết tất cả mọi thứ mà bản thân nghĩ ra trong đầu, kể cả sự rưng rức ẩn
sâu tại nơi giấu cảm xúc bí ẩn nhất. Ngày qua ngày, dường như mọi người dần
lãng quên sự tồn tại của Fuyu. Họ mãi tận hưởng sự hạnh phúc cá nhân thì lấy
đâu ra thời gian nhớ về cô gái bé nhỏ này cơ chứ. Fuyu không cần, rõ ràng cô vẫn
có thể sống tốt mà chẳng phải hòa vào dòng nghĩ đại tràn của đám đông.
Tối nay gió lạnh tràn về,
cơn gió mùa đông ùa vào ô cửa sổ mở toang kề cạnh giường Fuyu. Cô khe khẽ đứng
dậy nhìn ra phía ngoài hít hà tận hưởng.
- Vậy là mùa của Fuyu đã
trở lại. - Cô mỉm cười, đuôi mắt nheo lại, kéo một đường vui lờ mờ xếch về phía
vành tai.
Fuyu nhẹ nhàng đi đến tủ,
chọn cho mình chiếc áo khoác màu ghi. Cô khẽ khàng nhìn mình trong gương, tự mỉm
cười với bản thân rồi bước ra khỏi cửa với mái tóc xoăn xù tự nhiên được cột
vươn cao nhất có thể. Mỗi chuyển động của Fuyu như hòa quyện với cơn gió mùa
đông đầu tiên đang xâm lấn Sanyu từng chút một. Cô thích mùa đông. Mẹ của Fuyu
đã hoàn toàn đúng khi đặt tên cô với ý nghĩa mùa đông, như để ghi dấu sự ra đời
của cô gái bé nhỏ vào những ngày gió thốc vừa tràn đến. Tiếc là mẹ đã không ở
cùng cô quá lâu. Bà ra đi theo bố Fuyu chỉ cách đó vài mùa đông ngắn ngủi lướt
qua. Không người thân từ bé, khiến Fuyu phải học cách tự chăm sóc bản thân mình
mọi lúc. Cô không cho mình cái quyền buông thả tự do, từ việc ăn uống cho đến
sinh hoạt. Fuyu là cô gái nguyên tắc trong cuộc sống. Nguyên tắc mọi thứ, ngoại
trừ cảm xúc.
Chân Fuyu lướt nhanh
trên phố. Xung quanh, tiếng cười nói ồn ã hòa lẫn vào nhau. Gió mùa đông vẫn thổi,
để lại dư vị buôn buốt trên khoảng trống trơ trọi của bàn tay. Fuyu đi chậm lại,
cố nhìn vào con phố hẹp Hisoka. Thật kì lạ khi giữa thành phố Sanyu nổi tiếng hạnh
phúc lại có một con phố buồn tẻ như Hisoka. Nó buồn tẻ đến mức chẳng ai buồn bước
vào, bỏ mặc sự tiêu điều cứ rải rác ngay từ mảng tường giao nhau giữa ngã ba đường
lớn và con phố. Không đèn, không ai sinh sống, Hisoka tồn tại im ỉm ngày sang
ngày. Người dân Sanyu gọi đây là con phố bí ẩn. Người ác miệng hơn thì gọi rằng
đây là con phố chết. Hàng loạt câu chuyện ma quái, mất tích được truyền miệng
nhau cứ thế mỗi lúc đáng sợ hơn. Vì vậy, Hisoka luôn u uẩn, im ắng dù nằm ở vị
trí trái tim của thành phố hạnh phúc. Nhiều lần đi ngang ngã rẽ Hisoka, Fuyu
cũng muốn thử bước vào xem mọi thứ có đúng như lời người dân xung quanh đồn đại
hay không. Tuy nhiên, chưa lần nào cô có thể bước quá năm bước. Thường, những nỗi
sợ trong con người chúng ta diễn ra như thế, tò mò rồi lại bỏ cuộc. Hôm nay
cũng vậy, tâm trí Fuyu rất muốn bước vào khám phá Hisoka, nhưng một nỗi lo lắng
nhè nhẹ vẫn lướt trong mạch suy nghĩ của cô.
- Thử bước vào xem Fuyu.
Mày đã từng lấy can đảm đến cả trăm lần rồi nhưng chưa bao giờ dám bước vào
khám phá Hisoka cả. Nếu lần này cũng vậy, mày là một con bé chết nhát không hơn
không kém. - Giọng nói của chính Fuyu cứ thôi thúc cô như thế. Fuyu vẫn đứng tại
chỗ không ngừng nghĩ ngợi.
- Một, hai, ba. - Fuyu đếm
thầm, rồi chân dần chuyển động đi sâu vào con đường bụi bặm bám đầy mọi nơi.
Các bức tường xanh xám giữa ánh sáng lờ mờ hắt xuống từ tòa nhà trung tâm
thương mại lớn nhất Sanyu. Con phố nhỏ vắng lặng, đẩy lùi sự huyên náo rời xa dần
hai tai Fuyu.
- Ít ra ở đây mình cũng
không phải chịu đựng sự ồn ào. - Fuyu lại lần lữa tự nói với bản thân.
Tiếng giày nện lộp cộp
trên nền đá, gương mặt Fuyu từ sự lo lắng chuyển dần sang bất ngờ. Phố Hisoka mở
ra trước tầm mắt cô với hai dãy nhà đồ sộ. Phía bên trái là cửa hàng thời trang
cùng những bộ quần áo màu sắc trú sau lớp kính ngăn đầy vết ố nhám. Phía bên phải
là cửa hàng sách chắn với bên ngoài bởi cánh cửa sắt hoen ố, gỉ màu. Chân Fuyu
vẫn bước. Các chi tiết Hisoka lần lượt được thâu tóm bởi tầm mắt cô.
- Thật là thú vị, giá
như mình được đến đây sớm hơn thì hay biết mấy. - Fuyu cho tay ra khỏi túi áo,
khom người nhặt một tấm hình nhàu nát ngay dưới mũi giày. Tấm hình về chàng
trai có ánh mắt sáng và gương mặt ưa nhìn, dù màu ảnh đã phai bớt phần nào, có
lẽ do làm bạn cùng nắng mưa một cách quá khích. Fuyu nhìn tấm ảnh cười mỉm, cô
vô thức cho tấm ảnh vào túi mình không chút đắn đo.
Ngôi nhà cuối đường lộ
ra với sức hấp dẫn thật khó tả. Toàn bộ tường đều được sơn màu đồng sang trọng,
bám đầy cây Dương Xỉ. Phía trước nhà còn có mảnh vườn con chằng chịt dây leo.
Đài phun nước ngơ ngác định vị trước cửa, trông có phần đáng thương, vì vẻ
ngoài đã bị tàn phá quá nặng nề. Ngôi nhà không hề có cổng, chỉ có cửa chính nằm
kề cận hai bức tượng cao đến quá đầu Fuyu. Cô khẽ rùng mình khi xoay hướng nhìn
bao quát. Trí tò mò dường như đã thắng cuộc khi cô đưa tay mở cánh cửa nham
nhám bụi để bước vào khám phá căn nhà lạ. Cánh cửa ken két hé mở, và rồi tiếng
mèo hoang từ bên trong vọng ra, khiến cô gái nhỏ như thất thần vì giật mình.
Fuyu bỏ mặc cánh cửa hé mở rồi nhanh chân chạy ra phía xa. Cô không còn đủ can
đảm để đóng cánh cửa lại nữa.
2. Phố của những trái tim bị từ bỏ
Giữa đêm tối, căn nhà
hoang cọt kẹt cánh cửa đóng sầm lại từ bên trong. Tiếng bước chân rơi trên sàn
gỗ mỗi lúc thêm nặng nề. Ánh sáng từ ngọn nến dần lan tỏa khắp nơi. Gian phòng
trải rộng với đủ các vật dụng cổ kính bằng gỗ. Người phụ nữ già ọp ẹp bước từ
bên này sang bên kia. Bà mặc một chiếc váy dài màu đen, đầy bụi bẩn trắng xám.
Đôi mắt đen sâu hoắm khe khẽ chuyển động khiến gương mặt già nua thêm phần đáng
sợ. Bởi các tế bào da trên gương mặt già nua ấy, giờ đây đã lở loét hoàn toàn.
Vết lở loét không mới, chúng thu hẹp lại trên làn da khô nhám làm cho bà không
thể đáng sợ hơn. Chỉ với cái búng tay, mọi thứ trong căn phòng đã biến đổi khó
tin. Đồ vật sáng bóng, tinh tươm từ chiếc bàn gỗ, bàn điện thoại cho đến cả chiếc
váy đen lộng lẫy, mà cách đó vài giây vẫn chỉ là đống giẻ rách bạc màu thời
gian.
- Cậu chủ Akihiro, cậu ổn
chứ? – Tiếng nói khàn đặc của người phụ nữ già khiến cho bà từ vẻ đáng sợ nay
chỉ còn là sự đáng thương được lưu lại.
- Tôi ổn. – Người thanh
niên ngồi trên chiếc ghế gỗ bọc vải satin trắng lên tiếng đáp.
Dáng vẻ Akirio trầm
ngâm. Anh mặc một bộ vest lịch lãm màu đen vừa khít người. Gương mặt Akihiro
sáng bừng nhờ vào đôi mắt sáng, ấm áp đến lạ thường.
- Nhanh quá, kể từ ngày
đó đến nay cũng đã đúng một trăm năm. Mọi người đã lãng quên chúng ta thật rồi
cậu chủ ạ! – Người phụ nữ nói vài câu, rồi đưa chiếc khăn trắng trên tay, nhanh
chóng lau đi vài giọt nước mắt rơi vội.
- Vú, chuyện đó đã diễn
ra quá lâu rồi. Thế mà tôi cứ nghĩ như mới vừa hôm qua thôi đấy. Tôi nhớ con phố
Hisoka sầm uất, nhộn nhịp ngày xưa. Nơi được mệnh danh là trái tim của thành phố
Sanyu. Chúng ta cũng từng như những người dân ở thành phố này, từng hạnh phúc
như họ. Thế mà, chỉ vì tôi, tất cả đã chìm dần vào bóng tối, bụi bặm cùng sự rấm
rứt từ vết nứt thời gian…
- Cậu chủ, đó không phải
hoàn toàn là lỗi của cậu. Nếu tôi kiên quyết hơn thì mọi chuyện đã không diễn
ra tệ đến thế. – Người phụ nữ già lại đưa chiếc khăn quẹt nhanh qua đuôi mắt.
Không gian được trả lại
sự im lặng kể từ giây phút đó. Akihiro ngồi lặng lẽ, mắt anh lướt vội trên
trang sách ố vàng rồi lại nhắm tịt. Người phụ nữ già đi lần lữa khắp nơi, lau
quét mọi thứ bằng chính chiếc tạp giề chít từ cổ đến tận gối. Tiếng gà gáy giữa
chừng vang lên, Akihiro cùng người phụ nữ dần chìm vào màn đêm không thể can
ngăn. Căn phòng trở lại vẻ bụi bặm, hoang tàn vốn có…
3. Trái tim Hisoka
Fuyu bật người ngồi dậy,
rất nhẹ nhàng, không thảng thốt. Cô lại mơ giấc mơ đó, giấc mơ về ngôi nhà xa lạ
đã đeo bám kể từ khi cô nhịp chân rời khỏi phố Hisoka đêm nọ. Fuyu nhìn ra cửa
sổ. Đêm tô đen nền trời, Sanyu trút bỏ lớp hào nhoáng run rẩy trong cơn gió
đông vô hình hiện hữu. Cô nhổm người, lấy sức đứng dậy thật dứt khoát. Đoạn,
Sanyu thay vội chiếc áo, choàng thêm khăn len phía bên ngoài lớp áo bông mịn sọc
đôi đen xám. Cô rảo chân bước trở lại ranh giới của trái tim thành phố Sanyu –
phố Hisoka.
Fuyu lại bước trên con
đường cũ ngột ngạt bụi bị thổi tốc bởi ngọn gió. Phố Hisoka hiện ra không khác
gì đêm nọ. Vẫn chiếc áo quen thuộc bên trong tiệm may, vẫn chồng sách cũ rơi
vãi kẹt trong ngoài cánh cửa sắt. Fuyu vẫn đều chân bước, mặc ngọn gió đông
ngai ngái mùi mốc khó chịu cứ thổi khắp ngõ ngách. Không bao lâu sau, cô đã đứng
trước ngôi nhà cổ. Mọi thứ hầu như vẫn vậy, ngoại trừ cánh cửa đã được khép chặt
đúng nơi. Fuyu khe khẽ chạy dọc trong đầu dòng suy nghĩ khó hiểu đầu tiên về
ngôi nhà. Rõ ràng, gió không thể nào mạnh đến mức đóng được cánh cửa này. Sự tò
mò như có sức mạnh vô hình xua tan đi sự lo lắng bên trong Fuyu. Cô nắm tay cửa
vặn vào bên trong, rồi dùng sức đẩy thật mạnh khiến cánh cửa va chạm một tiếng
lớn.
Cả căn phòng cũ kỹ bỗng
dưng sáng đèn khó hiểu trước mắt Fuyu. Cô như nàng Rose được bước vào thế giới
bí ẩn của con tàu Titanic để gặp lại Jack với sự hân hoan lộ rõ trên từng cơ mặt.
Chân Fuyu càng mạnh dạn hơn, đi thẳng vào tận giữa phòng. Cô nhìn ngắm mọi thứ
từ chiếc tủ gỗ, bàn điện thoại mạ vàng, cho đến cả cái tẩu thuốc bóng loáng được
đặt ngay ngắn trên khay gỗ.
- Cô là ai, sao lại vào
được đây? - Đó hoàn toàn không phải tiếng hét mà là một sự dịu dàng đến mức khó
tin từ chàng trai lịch lãm đang ngồi trên chiếc ghế bọc bằng vải satin trắng
khuất trong góc.
- Tôi, tôi... - Bị hỏi bất
ngờ, Fuyu không thốt nổi một từ nào. Sống lưng cô bắt đầu có dư chấn nhỏ. Chân
Fuyu mất dần cảm giác khiến tâm trí cô như muốn chạy ào thật nhanh thoát khỏi
chỗ này.
- Xéo ra khỏi chỗ này
nhanh… - Lần này cũng lại là một giọng nói. Nhưng tiếng nói giận dữ khàn đặc
phát ra từ dáng của người phụ nữ mặc váy đen đáng sợ.
Cơ mặt Fuyu dần hiện nét
xanh xám. Người phụ nữ lao đến cô bằng tất cả mọi sức lực. Fuyu muốn vùng chạy,
nhưng chết tiệt là đôi chân dường như không nghe theo lệnh cô.
- Vú lui vào trong đi, để
tôi nói chuyện với cô ấy. Tôi không nghĩ cô ấy có thể gây nguy hiểm gì cho
chúng ta đâu. Nhất là khi cuộc đời chúng ta đã phải chứng kiến quá nhiều việc
kinh khủng rồi. - Ngay khi mọi thứ đang trở nên tồi tệ quá mức thì tiếng chàng
trai đã xoa dịu tất cả. Người phụ nữ lớn tuổi mắt vẫn long lên, nhìn Fuyu cách
đó chừng vài ba bước chân. Bà lẳng lặng cúi đầu lui về phía trong sau khi lắng
nghe lời chàng trai nói.
- Tôi xin lỗi, tôi chỉ
tò mò và… không ngờ rằng ở phố Hisoka vẫn có người đang sống. - Một lúc sau
Fuyu mới dám lên tiếng đáp trả.
- Cô là người hiếm hoi
dám bước vào khu phố chết đấy. Tôi tên Akihiro, còn cô tên gì?
- Akihiro, cái tên chỉ
dành cho một hoàng tử.
- Cô vẫn chưa cho tôi biết
tên cô là gì? - Akihiro lặp lại lời yêu cầu.
- Tôi là Fuyu. Cái tên
có ý nghĩa về mùa đông…
- …Một cái tên buồn. -
Akihiro ngắt ngang lời Fuyu.
- Tôi thật sự rất thích
nơi này. Nó làm tôi bất ngờ và thú vị. Làm thế nào cả gia đình anh có thể sống
giữa sự ngột ngạt, chết chóc của phố Hisoka vậy Akihiro?
- Chúng tôi không sống
đã từ rất lâu rồi. Chúng tôi chỉ còn có thể tồn tại theo một cách nào đó nghe
chừng khá vô lý. Cô thích nơi đây thật chứ, Fuyu?
- Tôi cam đoan lời tôi
là thật. Fuyu chắc nịch, nhấn mạnh từng từ thật chậm rãi.
- Tốt thôi, vậy tôi sẽ
xem cô như là một người bạn mới. Cô có thể đến thăm chúng tôi bất cứ lúc nào
vào buổi tối. - Akihiro đưa ra lời đề nghị.
- Thật chứ, Akihiro? Mọi
người trong thành phố này chắc sẽ phát điên lên khi biết giữa con phố mà họ đồn
đại chết chóc lại có sự tồn tại của những con người thật thú vị. - Fuyu hào hứng.
- Fuyu, tôi e rằng cô phải
giữ bí mật chuyện này. Tôi… à, chúng tôi vốn không thích mọi người biết đến sự
tồn tại của mình. Đó là lý do tại sao ngôi nhà này sừng sững nhưng lặng lẽ nơi
đây suốt bao nhiêu năm. Tôi muốn cô phải giữ bí mật tất cả mọi thứ về ngôi nhà
lẫn Hisoka.
- Tôi đồng ý, Akihiro.
Tôi sẽ giữ bí mật.
Tiếng gà gáy đột ngột cắt
ngang cuộc nói chuyện giữa Fuyu và Akihiro.
- Tôi nghĩ cô nên về rồi Fuyu. Đã đến lúc
chúng tôi cần nghỉ ngơi. Hẹn cô dịp khác vậy.
Fuyu cúi đầu chào
Akihiro rồi bước nhanh ra khỏi ngôi nhà không hề ngoảnh lại. Ngôi nhà đóng cửa
lạnh lẽo, rồi lại chìm dần vào bóng tối, chỉ còn lại đám dây leo và bụi bám.
4. Trà
Akihiro cố vắt chéo chân
nhưng không được. Vẻ mặt từ tốn của anh lúc này không còn trong lành như trước
mà kéo theo vệt dài khó chịu từ cái nhăn trán. Anh đưa tách lên môi uống ngụm
trà. Vị trà trôi tuột qua cổ họng Akihiro nhạt phèo đến chán ngán. Động tác
nhăn trán được lặp lại rất nhanh trên cơ mặt anh, nhưng điều đó không thể qua mắt
người phụ nữ lớn tuổi đứng bên kia phòng.
- Trà không hợp khẩu vị
sao cậu chủ?
- Chỉ một chút thôi, tôi
nhớ vị trà ngày xưa quá. Tiếc là chúng ta không còn cơ hội nếm qua loại trà đặc
biệt ấy nữa. - Akihiro trầm ngâm, đưa mắt nhìn xuống tách trà nguội lạnh.
- Vú có làm theo lời tôi
căn dặn chứ?
- Cậu chủ an tâm, tôi đã
dùng trà Kaida pha vào tách của cô gái ấy. Khi đã uống loại trà này thì cô ấy sẽ
quên hết mọi chuyện ở nhà chúng ta vào ban ngày và chỉ nhớ lại tất cả mọi thứ
khi đồng hồ đã qua 6h chiều. Tuy nhiên, khi nhớ ra sự việc ban đêm thì đồng
nghĩa cô ấy cũng sẽ tạm mất kí ức vào khoảng thời gian có ánh mặt trời chiếu
sáng.
- Vú, thật sự là tôi
không hề muốn làm vậy với cô ấy…
- Cậu chủ, chúng ta
không có sự lựa chọn nào khác mà.
5. Thành phố Sanyu: Ngày
Buổi sớm, bình minh rơi
trên mái nhà, luồn qua ô kính rồi nặng trịch đè nặng lên trán Fuyu. Cô ngồi dậy,
mệt mỏi, cảm giác dường như mình chỉ mới chợp mắt có một hai phút thôi. Dạo gần
đây Fuyu luôn cảm giác có điều gì đó bất ổn. Thời gian như qua rất nhanh và hơn
hết là cô chẳng thể nào nhớ được tối hôm trước mình đã làm gì. Fuyu loạng choạng
bước vào phòng tắm. Cô lướt ngang kệ giày và thấy đôi giày của mình xám ngắt vì
bụi, còn đế thì đã mòn. Fuyu lẩm nhẩm tính trong đầu, lẽ nào đôi giày cô mới
mua hồi tuần trước mà lại mau hư đến thế sao, còn mớ bụi xám kia nữa. Thật là…
6. Phố Hisoka: Đêm
Fuyu mở cánh cửa, ánh
sáng bật tung ra mọi phía kể từ lúc cô chính thức bước chân vào đây. Akihiro vẫn
ngồi vị trí anh vẫn thường ngồi, vẻ lịch lãm của anh khiến Fuyu ban đầu có chút
rung động và dần sau này nó nảy mầm, phát sinh thành một cảm xúc rất kì lạ. Cảm
xúc ấy nó đau đáu, mông lung mà lại rời rạc. Fuyu đã bắt đầu quen với ngôi nhà
này. Người vú cũng không còn hằn học cô như trước, mặc dù vẫn đưa tia nhìn khó
chịu lướt qua người Fuyu. Cô đi chầm chậm vào nhà, đến ngồi cạnh Akihiro.
- Dạo này tôi cảm giác rất
lạ Akihiro à. Tôi luôn thấy đêm trôi rất nhanh, như thể vừa bước chân khỏi nhà
anh là tôi quay trở lại ngay vậy. Đặc biệt là trí nhớ tôi kém hẳn, tôi chẳng
tài nào nhớ được vào ban ngày mình đã làm gì nữa.
Akihiro trầm ngâm, anh
đưa tách trà lên miệng rồi đáp lời Fuyu gần như ở trạng thái vô cùng điềm
tĩnh. Điềm tĩnh đến đáng sợ.
- Chắc do cô không được
khỏe thôi Fuyu. Gió đang chuyển mùa mà. Đừng quá lo lắng. Mà hôm nay tôi có một
bất ngờ cho cô đấy.
Anh đứng dậy, vẻ từ tốn
gần như chưa hề rơi khỏi Akihiro một phút giây nào, kể từ khi Fuyu quen biết
anh cho đến nay. Akihiro đến bên chiếc máy hát đĩa than loại cổ, anh làm vài động
tác gì đó mà Fuyu không thấy rõ, và rồi nhạc vang lên dịu dàng. Trái tim Fuyu
phút chốc đập liên hồi không ngơi nghỉ. Nó làm cô nghẹt thở, và suýt phải mở cả
miệng ra vì cảm giác thiếu không khí đang xâm lấn.
- Cô khiêu vũ với tôi một
bài chứ? - Akihiro đề nghị.
“…” - Fuyu không thốt nên lời, chắc bởi vì cô
vẫn còn chưa lấy đủ không khí cho cú va chạm tim vừa qua.
Akihiro dìu cô đứng dậy,
tay anh chạm lấy tay cô lạnh toát đến ngỡ ngàng.
- Tay anh lạnh quá,
Akiriho.
- Vì tôi là hoàng tử mùa
đông mà - Anh nhìn vào mắt cô.
- Anh biết đùa quá đấy.
- Fuyu cười mỉm.
- Cô không phiền nếu
chúng ta tạm dừng mọi câu chuyện để hoàn thành bài nhảy này chứ?
Fuyu không trả lời, thay
vào đó tay cô nắm chặt tay Akihiro rồi lướt mình xoay khắp căn phòng theo giai
điệu du dương của Hồ Thiên Nga. Cả hai gần như rơi hẳn vào khoảng không gian
khác, rất ngọt ngào, rất riêng tư. Nhạc vun vút, chân xoay đều. Ánh sáng đèn hẳn
đang dịu xuống theo từng nhịp nhảy.
Rồi nhạc dừng đột ngột,
Fuyu ngã hẳn xuống sàn. Mặt cô tái nhợt khiến Akihiro hoảng hốt thật sự. Anh
dìu cô đứng dậy rồi quay lưng bước nhanh về phía bên trong căn nhà. Ánh mắt
Akihiro chạm phải bà vú, việc này càng làm anh thêm lo lắng.
- Cậu chủ, tôi nghĩ nếu
cứ cho cô ấy uống trà Kaida thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.
- Vú, chuyện đó mình nói
sau đi. Tôi cần một thứ gì đó giúp Fuyu tỉnh lại ngay bây giờ…
7. Mùa đông
Mùa đông chính thức ùa
vào thành phố Sanyu, mãnh liệt và vô tình. Những cành cây trơ lá va vào nhau
ràn rạt. Fuyu mỏng manh yếu đuối. Cô bước từng bước một, chậm rãi vô hồn. Chân
Fuyu kéo lê dưới nền đất, mỏi nhừ, đau đáu nhức. Nhưng tất cả điều đó không là
gì so với chuyện mà cô biết được hôm nay. Fuyu cảm thấy mình thật ngu ngốc, đến
cả bản thân cô cũng nhận ra rằng sống theo cảm xúc là một việc vô cùng tai hại.
Fuyu ngồi bệt xuống đường, mắt cô bắt đầu rơi xuống đất từng giọt, từng giọt.
Giọt nước nhỏ nhoi ấm nóng ôm lấy đất như muốn xua bớt cái lạnh.
Fuyu cảm thấy rối, cô
không tin được điều mình vô tình nghe thấy tại nhà Akihiro. Cô đã tin hắn ta,
còn điều Akiriho đáp lại là sự lừa dối. Hắn ta đã lừa cô uống Kaida để cô phải
luôn đến bên cạnh hắn mỗi đêm. Để cô sống hai cuộc đời ngày - đêm phân cách, để
cơ thể cô phải mong manh như bây giờ. Fuyu khóc nhưng không cảm thấy đau. Cô chỉ
cảm thấy mình đáng thương. Hắn ta nghĩ mình là ai kia chứ? Là ai mà dám đem cô
ra tiêu khiển. Tình yêu ư? Hắn xem đó là yêu ư? Đó chỉ là sự chiếm hữu, ích kỷ,
độc đoán mà thôi. Tình yêu là thứ thiêng liêng, không phải là sự lừa dối. Hắn
không tin cô và giờ đến cô sẽ không tin lời hắn. Cô sẽ không bao giờ đặt chân
vào phố Hisoka lần nữa, không bao giờ, mãi mãi không.
Tuyết rơi…
8. Thư gửi Fuyu
Anh luôn mong có một tình yêu tròn trĩnh nhưng rất tiếc trái tim không
phải hình tròn.
Anh cứ nghĩ mùa đông đến rồi cũng dừng, tuyết sẽ sớm ngừng rơi. Nhưng
anh quên mất rằng, để tồn tại giữa bão tuyết mãnh liệt là thử thách không phải
ai cũng có thể vượt qua được.
Anh có quá nhiều nỗi suy nghĩ đan chéo nhau, đến mức dù cố đẩy em ra xa,
thì em vẫn kẹt lại đâu đó trong tâm trí anh
Anh không muốn tìm gì cả ở hiện tại, bởi vì anh biết em sẽ tiếp tục chơi
trò lẩn trốn nếu anh càng cố tìm.
Anh không muốn nhìn nỗi đau hiện tại bằng tiềm thức vì nỗi đau trong tiềm
thức nó gấp ngàn lần nỗi đau da thịt.
Anh biết ở một nơi nào đó chúng ta sẽ yêu nhau nhưng đó không phải là
nơi này.
Fuyu, anh biết em sẽ rất giận anh và chẳng bao giờ trở lại Hisoka lần nữa.
Nhưng anh vẫn muốn kể cho em nghe câu chuyện của anh.
Trước đây, khi còn là một tên ngạo mạn sống giữa phố Hisoka nhộn nhịp,
trái tim của thành phố Sanyu hạnh phúc, anh đã phạm một sai lầm rất lớn. Khi
đó, anh xem tình yêu như một trò đùa bỡn cợt chỉ cần vung tay là nhặt được. Anh
đã làm biết bao nhiêu người con gái mong manh như em phải khốn khổ. Họ lần lượt
bị anh chà đạp bởi sự phóng khoáng, ngông cuồng tuổi trẻ. Trong đó có Kiyko, cô
ấy đã vì anh mà treo cổ chết ngay tại cửa hàng sách mà có lẽ em đã thấy khi đến
Hisoka. Sau khi Kiyko chết, lạ lùng thay phố Hisoka dần trở nên hoang tàn, khô
khốc. Không còn ai bước vào con phố. Mọi người sống tại Hisoka lần lượt ngã bệnh
rồi qua đời, chỉ còn lại anh và vú tồn tại trong căn nhà của chính mình suốt
khoảng thời gian tệ hại đó. Anh và vú tồn tại với vẻ ngoài lở loét đến đáng sợ
và chỉ trở lại bình thường vào lúc mặt trời rơi xuống.
Từ đó đến nay đã 100 năm, chưa một ai dám bước chân đến Hisoka ngoại từ
em. Nếu anh nói rằng, anh yêu em ngay từ khoảnh khắc em mở cánh cửa đó thì em
có tin anh không? Chính vì yêu em, anh buộc phải dùng đến Kaida như một cách tốt
nhất giữ bí mật. Vì anh sợ rằng, em sẽ vô tình tiết lộ về Hisoka. Điều đó anh
không hề muốn. Anh cũng không muốn em biết về bí mật riêng anh. Rằng anh là một
con quái vật lở loét, kinh tởm.
Chào em, người mà anh rất yêu và từng hy vọng sẽ cùng anh sống thật hạnh
phúc giữa lòng phố Hisoka khắc nghiệt.
Akihiro
Akihiro gấp bức thư, đặt
ngay ngắn trên chiếc ghế vẫn thường ngồi mỗi tối. Bàn tay anh lở loét, bẩn thỉu
trong bộ quần áo rách bươm, nát nhàu. Anh quay sang nhìn bao quát ngôi nhà. Mọi
vật dụng kỷ niệm trong anh giờ chỉ còn là đống đổ nát bám bụi. Akihiro hé nhìn
ra cửa sổ bên ngoài, mùa đông đã ập đến. Tuyết rơi lơ thơ luồn lách qua từng
ngõ ngách trong phố Hisoka. Anh bước chân ra ngoài, cửa mở khiến bông tuyết con
con được dịp ùa tốc vào ngôi nhà u uẩn tội nghiệp.
Tuyết rơi khắp nơi,
nhưng lạ lùng thay ở một khoảng đất nhỏ phía trước cửa hàng sách, ánh sáng mặt
trời vẫn chói chang hắt xuống. Akihiro đi chầm chậm về phía ấy. Anh khẽ quẹt một
giọt nước đọng từ hốc mắt sâu hoắm. Akihiro đưa tay chạm vào ánh mặt trời, bàn
tay anh dần tan ra thành bụi. Akihiro bước hẳn vào khoảng trống. Ánh sáng vàng
ươm trút xuống người anh lấp lánh. Cơn gió đông ùa đến thổi tung lớp bụi vàng
bay tỏa đi khắp nơi. Màu nắng đã tắt tự bao giờ.
Phía xa, tiếng bước chân
lộp cộp trên nền đá mỗi lúc một gần hơn…
Thông tin tác phẩm:
Truyện ngắn “Yêu Người Trong Lòng Phố” được trích từ
tác phẩm văn học “Tranh Tối Mà Yêu” của
nhà văn Ray Đoàn Huy, phát hành năm 2015 bởi Huy Hoàng Book.
“Tranh Tối Mà Yêu” là quyển sách được chính tác giả cảnh báo không dành cho
người cô đơn và thất tình. Bởi đây không phải là những câu chuyện
tình yêu ngọt ngào màu hồng, mà trái lại nó sẽ bóc tách nhiều
khía cạnh tối ẩn sâu bên trong những mối quan hệ lãng mạn khiến
người đọc có thể bị sốc với mỗi diễn biến từ các nhân vật.
Như ca sĩ - nhạc sĩ - nhà văn Hamlet Trương chia sẻ: “Khi đọc cuốn sách này, bạn chỉ cần khóa cửa phòng, mở cửa lòng, và để tác giả mang bạn đi cùng đến thế giới tuyệt đẹp đầy say mê của tác giả.”